Sinh năm 1952 tại Thạch Thất-Hà Tây (cũ), đi bộ đội năm 1970, hiện nay công tác tại Báo Thanh Niên, hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, đã xuất bản 4 tập thơ và một số tập tiểu luận phê bình, đoạt 5 giải thưởng văn chương của Báo Văn Nghệ, Tạp chí Văn nghệ Quân đội và Hội Nhà văn Việt Nam. Nguyễn Việt Chiến là nhà báo sống với nghiệp thơ và là nhà thơ sống bằng nghề báo, nên thơ anh luôn nóng hổi tính thời sự và thể hiện rõ ý thức, trách nhiệm người cầm bút...
Xin được giới thiệu thêm mấy bài thơ của anh:
Chuông chùa vọng tiếng trống đồng Trường Sa
Tiếng chuông vọng giữa trùng khơi
Mái chùa làng đảo bên trời Trường Sa
Mái chùa như trái tim ta
Tụng lời non nước đây là quê hương
Quê hương biết mấy máu xương
Người người, lớp lớp hồn vương đất này
Tiếng chuông vọng giữa ngàn mây
Cầu cho sông núi từng ngày bình yên
Cho con chân cứng đá mềm
Đảo xa trụ vững giữa miền bão giông
Cầu cho tình mẹ như sông
Phù sa thơm thảo từng bông lúa vàng
Cho ngày mưa đến dịu dàng
Trên miền khô hạn chói chang quê mình
Tiếng chuông vọng giữa thanh bình
Em tôi thấp thoáng dáng hình ngày xuân
Vượt muôn trùng sóng ra thăm
Em như mây ấm mùa xuân tốt lành
Nở trên cát, đá vô danh
Những đóa tươi thắm ấm lành tình quê
Em trong như tiếng chuông thề
Mỗi ban mai đến vỗ về đảo xưa
Những ngày sầm sập bão mưa
Mái chùa như một ngọn cờ bình an
Phất lên trên sóng điêu tàn
Cõi từ bi vượt muôn vàn đắng cay
Nén hương dưới mái chùa này
Cầu cho đất nước qua ngày bão giông
Cháu con giữ lấy non sông
Tiếng chuông vọng tiếng trống đồng ngàn năm...
31-3-2013
Cẩm thạch và cỏ xanh
1
Bức tượng ấy được dựng bằng cẩm thạch
Mắt xa xôi người góa phụ buồn rầu
Giai điệu xám ngân rung trong đá lạnh
Những nốt trầm mặc tưởng nữ nhân đau
Cũng đá này, người tạc cánh chim câu
Cánh khao khát đập qua bao thế kỷ
Trên bóng đêm chiến tranh đục ngầu
Tự do trắng bay lên không tàn phế
Cũng đá ấy được tạc thành bia mộ
Nhạc khúc buồn tưởng niệm một thời qua
Những họng súng hành trình cùng bão tố
Máu của người và khói đạn chiến xa
Hỡi cẩm thạch xin đừng là bia mộ
Tuổi xuân người đâu chỉ máu và hoa
2
Cỏ từ đất và lưỡi lê trên đất
Những gót giày xâm lược cắm toàn đinh
Rơi từ mắt và cháy lên từ mắt
Giọt lệ đen, ngọn lửa rực hờn
Nhưng cỏ biếc không chỉ là nước mắt
Chảy trên mình trái đất những dòng xanh
Bị nghiến nát ở dưới vòng bánh xích
Những xe tăng và đại bác tự hành
Những con người gục ngã giữa chiến tranh
Giờ cỏ đã rờn xanh trên ngực họ
Dẫu ngày xưa lưỡi lê và giày đinh
Bước khốc liệt họ xéo dày lên cỏ
Hỡi những ai đã yên nằm dưới mộ
Cỏ bốn mùa xanh một khúc ru
Hỡi những ai chưa phải nằm dưới đó
Đừng làm đau một ngọn cỏ bao giờ!
Tiếng vĩ cầm ở Sendai
Cả thành phố bị san bằng sau động đất
rồi sóng thần, rồi phóng xạ
những vụ nổ trong đêm
tiếng vĩ cầm cất lên
bất chấp bánh và đồ ăn trong siêu thị đã hết sạch
nước không đủ dùng, điện không đủ dùng
những mái lều tạm cư trong tuyết lạnh
Nhưng tiếng vĩ cầm vẫn bay lên như có cánh
trên nước Nhật đau thương vào tháng năm này
trên mênh mông đổ nát hoang tàn
trên những dòng người xếp hàng chờ suất ăn miễn phí
trật tự và không hỗn loạn
tất cả bên nhau để cùng sống sót
sức chịu đựng và niềm tin của các bạn
khiến thế giới phải nghiêng mình
Tiếng vĩ cầm cất lên trên mùa hoa anh đào
khi ba mươi đứa trẻ ở một ngôi trường nhỏ
sáu ngày sau thảm họa sóng thần
vẫn chờ mẹ cha đến đón
có tiếng vĩ cầm nào đến được với các con không?
Trên xứ sở này
tiếng vĩ cầm từng bay lên trước đó nửa thế kỷ
ở Hyroshima và Nagasaki
nơi hai chiếc nấm khổng lồ của bom nhiệt hạch
đã cướp đi mạng sống của hơn hai mươi vạn người trong khoảnh khắc
có tiếng vĩ cầm nào đến được với họ không?
Nhưng các bạn đã vượt lên đau thương để tồn tại
như tiếng vĩ cầm trên màu hoa anh đào
trong thảm họa hôm nay
19-3-2011