Home » Tin tức » Văn

CÁI TAI GIÁM ĐỐC

WEDnesday - 29/10/2014 01:37
Tác giả Trần Kế Hoàn

Tác giả Trần Kế Hoàn

Tác giả Trần Kế Hoàn, bút danh: Trần Hoàn, Trần Kế Hoàn; quê: Côi Sơn – Thị trấn Gôi - Vụ Bản – Nam Định; Phó chủ nhiệm CLB thơ Non Côi, hội viên hội VHNT Nam Định. Tác phảm :- Khoảng trời vành khuyên (Thơ – NXB Hội Nhà văn, 2010)/ - Vía chữ thần nông (Thơ – NXB Hội nhà văn, 2014) Và có bài đăng ở nhiều báo chí; tuyển tập. Xin được giới thiệu một số bài viết mà tác giả gửi tặng Website Văn nghệ Sơn Tây. Qua đây ban biên tập website Văn nghệ Sơn Tây xin được cảm ơn tác giả!










 CÁI TAI GIÁM ĐỐC
  Truyện ngắn
 
 Cô thư ký xinh đẹp Ngô Thu Thủy vừa bước ra khỏi phòng, Lê Đô tức tối ngồi phịch xuống sa-lon, gương mặt xám xịt, đôi lông mày chau lại cau có. Đã có nhiều cô gái trẻ đẹp còn phải van vỉ mãi mới được sếp chiếu cố, thế mà với Thủy ông ta đành bất lực. Tất cả các chiêu độc của một gã Sở Khanh có thâm niên ngót sáu mươi tuổi, được Đô "xuât chưởng" đều thất bại. Đô đưa hai tay ôm đầu,  mắt nhắm nghiền. Bộ dạng oai phong thường ngày của một vị giám đốc sở biến mất.
   Hôm nay là ngày chủ nhật, nhưng Thủy phải đến cơ quan để hoàn tất nốt công việc trước khi cô xin nghỉ về quê ăn cưới cô em họ. Cả cơ quan vắng tanh, chỉ riêng phòng thư ký mở cửa. Cuối buổi làm việc, cô bỗng thấy giám đốc lách cửa lẻn vào rở chiêu gạ gẫm. Bị Thủy cự tuyệt, Đô cảm thấy cay cú. Gục đầu xuống bàn suy nghĩ, Đô chợt nhớ ra những đoạn phim sex trên mạng đã từng là công cụ tống tiền làm các cô gái dại dột phải đầu hàng. Vả lại Đô mới nghe bọn trẻ kháo nhau là Thủy hôm thì đi với thằng này, hôm thì đi với thằng kia vào nhà hàng Hoa Sen. Một âm mưu chợt lóe lên trong đầu. Đô đứng bật dậy như một cái lò so, ném ánh mắt sác lạnh về phía Thủy vừa dắt xe máy ra khỏi cổng, dằn giọng nói một mình:
    - Được rồi cứ chờ đấy con ạ.
   Sau mấy ngày về quê lên, Thủy không thấy Đô săn đón cô như trước nữa. Cô đoán rằng Đô đã từ bỏ ý đồ ve vãn mình. Cô có ngờ đâu…
   Như thường lệ, buổi chiều ngày cuối tuần, Thủy phải về muộn để tập hợp công văn, thư từ, báo cáo của các phòng ban gửi lên cho giám đốc duyệt. Nhận tập tài liệu từ tay  Thủy, Đô không xem mà chỉ vào cái ghế đối diện:
- Mời cô ngồi xuống có tí việc!
Thủy e ngại rụt rè:
- Dạ thưa sếp có việc gì thế ạ?
Không nhìn Thủy, Đô với tay bật máy vi tính:
- Tôi không làm gì cô đâu mà sợ!
Vừa nói Đô vừa liếc xéo mắt sang phía Thủy cười khẩy.
   Sau những lần Đô định sàm sỡ đã dậy cho Thủy một bài học cảnh giác. Trước mặt cô bây giờ Đô không còn là một ông giám đốc đức độ đáng kính như những ngày đầu cô tiếp xúc nữa, mà giống như một con quỷ dâm dục dữ dằn chỉ nhè cô sơ hở là lao vào.
   Thủy miễn cưỡng ngồi xuống ghế, màn hình máy tính cũng vừa sáng lên. Đô mỉa mai :
- Cô xem mình có phải vai chính trong cuốn phim này không?
  Khi nhìn những hình ảnh trên màn hình, sắc mặt Thủy tái dần. Cô không ngờ Đô lại đốn mạt đến như vậy. Hình ảnh của Thắng và Thủy quấn quýt bên nhau không một mảnh vải che thân chẳng hiểu sao lại ở trong tay Đô. Cô gục đầu xuống bàn òa khóc.
   Đô ngả lưng trên sa-lon nhếch mép cười khẩy khiến bộ ria mép xếch lên bên cao bên thấp và nhấp nhính liên hồi giống như một diễn viên hài kịch. Đô thủng thẳng dằn giọng:
- Cô thấy chưa ? Đã là đĩ rồi còn cứ làm cao. Cô hãy bình tâm suy nghĩ kỹ để thay đổi cách cư xử với Lê Đô nếu không muốn đoạn băng này được công khai cho mọi người biết.
Bỗng nhiên Thủy thấy căm thù Đô. Không ngờ hắn lại rở cái chiêu đểu cáng này ra với mình. Cô thấy uất ức nghẹn ứ lên cổ, người nóng sôi lên sùng sục. Dồn hết sức lực cô chồm lên giơ tay giáng một nhát tát vào mặt Đô :
- Đồ khốn nạn!
 Cặp kính của Đô rơi xuống đất. Thủy với tiếp cái ấm chuyên trên bàn nhằm màn hình máy tính đập mạnh.
- Choang !
  Bàn tay cứng như sắt của Đô kịp nắm chặt cổ tay cô khiến cái ấm chuyên rơi xuống đất vỡ tan. Hai mắt Thủy đỏ ngầu, khuôn mặt cô đầm đìa nước mắt.
   Đô gằn giọng:
- Cô nhớ lấy cái tát này. Cánh đàn ông không bao giờ nỡ đánh người đẹp cả. Tôi hẹn cho cô một tuần nữa sẽ trả lời tôi!
  Dứt lời, Đô gạt Thủy sang bên rồi tắt máy vi tính, quay mặt bước ra khỏi phòng.
  Thủy tựa lưng vào tường, đầu tóc xổ tung. Cô cảm thấy người mình nhũn ra, hai chân chẳng đỡ nổi thân. Cô rùng mình khi nghĩ đến đoạn video này lộ ra cho mọi người biết, mà nhất là bố cô thì có lẽ cô chết mất. Cô từ từ khuỵu xuống, nức nở… 

 
   Thủy kể hết mọi chuyện cho người yêu nghe. Thắng giận  dữ đập mạnh nắm đấm xuống bàn làm mấy chiếc cốc bắn lên tung tóe:
- Đồ chó đẻ!
  Cả căn phòng im lặng, chỉ còn tiếng Thủy vẫn sụt sịt khóc và tiếng bước chân giầy của Thắng gõ lộp cộp. Lát sau, khuôn mặt Thắng sáng lên.  
 - Anh có hai cách dậy cho hắn một bài học. Anh nói rõ để thống nhất với em cùng lựa chọn một phương án tốt nhất nhưng em phải giúp anh đấy nhé.
 Hai người cùng bàn bạc hồi lâu và họ nhất trí là Thủy sẽ đóng một vai kịch  thật khôn khéo để Đô không nghi ngờ gì. Thắng sẽ bí mật ghi hình cảnh giám đốc sở Lê Đô cưỡng dâm vợ sắp cưới của mình.
   Vở kịch do Thắng vừa là tác giả kịch bản, vừa là đạo diễn đã diễn ra đúng như ý định.
   Hôm ấy Thắng đã mai phục sẵn bên ngoài một chiếc lán lá dành cho khách nghỉ chân trong khu rừng thông ở khu du lịch sinh thái Thiên Đường. Khi đã khuất phục được người đẹp, Đô bỗng ngoan ngoãn như một con cừu non. Không nghi ngờ gì cả, Đô theo Thủy dẫn đến đây. Cô vờ như bẽn lẽn cố kéo dài thời gian. Cái máu « dê » của con quỷ dâm dục sôi lên sùng sục. Đô không kìm hãm nổi, chồm lên người Thủy, lột hết quần áo, mặc cho Thủy van lơn rối rít:
- Em xin sếp ! Em xin sếp…
Thắng đã chuẩn bị sẵn cái điện thoại thông minh ghi hình được toàn bộ cảnh vừa diễn ra. Như đã hợp đồng trước, Thủy thét lên:
- Cứu tôi với!
Nhanh như cắt Thắng nhảy ào tới túm hai vai Đô lật ngửa về phía sau rồi dồn sức cho một nhát đấm như trời giáng vào mặt tình địch. Đô chỉ kịp "ối!" lên một tiếng rồi gục đầu bất tỉnh.
   Thắng vội ngồi xuống ôm Thủy vào lòng :
- Em có sao không?
  Dụi đầu vào ngực Thắng, Thủy khóc òa lên:
- Anh đến chậm một tí nữa thì em chết mất!
  Cô đã phải khó khăn lắm mới đóng nổi một vai kịch  mà lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Nếu lỡ Thắng không đến kịp thì không biết sẽ ra sao. Trống ngực cô vẫn đập thình thình. 
Thắng lấy khăn lau khô những giọt nước mắt trên mặt người yêu. Họ siết chặt lấy nhau lòng ngập tràn hạnh phúc.
  Khi Đô tỉnh hẳn thì thấy Thắng đang đứng trước mặt. Toàn thân ông ta run lên bần bật, khuôn mặt xám ngoét cộng thêm một vết bầm tím sưng u như quả táo, nom méo mó đến thảm hại. Lửa giận trong người Thắng bốc lên phừng phừng. Anh giơ nắm đấm lên lao về phía Đô:
- Tao xử mày theo luật rừng!
Thủy từ phía sau ào tới đẩy vội Thắng ra, giúp Đô thoát khỏi cú đấm thứ hai. Cô hoảng hốt:
- Tha cho hắn ! Chúng mình đã…
 Thắng nhìn Đô hằm hằm giận dữ. Anh cảm thấy tởm lợm trước thân hình phục phịch như một con gấu đã bị cạo sạch lông của Đô. Trong mấy năm làm vệ sĩ, đã nhiều lần anh khống chế bọn côn đồ chỉ đủ để chúng phải tra tay vào còng, chưa bao giờ anh phải ra đòn mạnh như lần này. Nếu Thủy không ngăn lại thì không biết số phận của Đô sẽ ra sao mặc dù hai người đã dàn sẵn kịch bản từ trước.
   Thắng dùng bàn chân đá cái quần lót về phía Đô. Đô vội vàng mặc vào rồi run rẩy quỳ gối xuông đất, giọng nói run lên cầm cập:
- Tôi xin cô, xin cậu tha cho!
   Thắng tóm lấy tóc Đô, tay kia chìa cái màn hình điện thoại ra trước mặt :
- Sao, thưa ông giám đốc, đoạn video này có đủ làm bằng chứng  buộc tội  ông cưỡng dâm không?
  Đô không ngờ ngón đòn mình định dùng đánh gục đối phương lại quật lại chính mình. Nếu việc này lộ ra thì Đô sẽ khuynh gia bại sản. Bao năm nay uy danh của một vị gíám đốc sở coi như xóa sổ. Lộc lá  đang chảy vào nhà như nước sẽ hết, Con đường gọi là "quan lộ" sẽ khép lại, đồng nghĩa cánh cửa trại giam sẽ mở ra… Rồi vợ và hai thằng con trai đang giữ những chức vụ béo bở ở các cấp sẽ ra sao khi có một ông bố phạm tội. Đô cảm thấy thật là nhục nhã,  bầu trời như sập xuống tối rầm trước mặt.
  Trước khi buông tay, Thắng cố dụi mạnh đầu Đô xuống đất. Biết mình không phải là đối thủ của người đứng trước mặt, Đô nhoài người ôm chân Thắng, van vỉ:
- Ôi! Tôi xin lạy cô, cậu tha cho, hết bao nhiêu tiền tôi cũng chạy, cần gì tôi cũng giúp.
 Đô với tay lấy chiếc ca táp của mình từ nãy đến giờ vẫn vất chỏng chơ trên nền lán, nâng lên ngang đầu.
- Dạ, trước mắt tôi xin biếu cô cậu một chút gọi là… Cô cậu cần gì nữa thì cứ bảo!
- Chúng tao cần danh dự, cần nhân phẩm! 
  Thắng hét to lên trả lời Đô, rồi anh mở chiếc ca táp dốc ngược xuống đất. Những tập giấy bạc mệnh giá năm trăm ngàn đồng cùng một sợi dây chuyền vàng to bằng cái đũa và chiếc điện thoại loại đắt tiền  mà Đô dùng để ghi hình rơi lịch bịch xuống đất. Thắng cầm chiếc điện thoại lên kiểm tra . rồi mở nắp’tháo lấy chiếc thẻ nhớ. 
  Đô vẫn quỳ mọp dưới đất van xin và hứa sẽ biếu hai người nhiều tiền nữa. Thắng co chân đá những tập tiền xổ ra tung tóe . Anh móc túi lấy ra một tờ giấy chìa vào mặt Đô, dõng dạc từng tiếng một:
- Ông phải thực hiện một trong hai phương án mà tôi đã ghi trong này. Nếu ông thực hiện phương án thứ nhất thì một tháng nữa mời ông đến dự đám cưới của hai chúng tôi!
  Thủy kéo tay Thắng giục:
- Thôi kệ xác hắn, mình về đi!
  Mặc cho Đô sững sờ quỳ gối trước đống tiền, họ quay gót dìu nhau đi trên con đường mòn giữa rừng thông xanh rờn đang vi vu cùng gió dạo những bản đàn du dương bất tận.
  Đô ngây người, hết nhìn đống tiền lại nhìn theo bóng hai người đang khuất dần về phía cuối con đường. Lát sau như sực tỉnh Đô cầm tờ giấy của Thắng vứt dưới đất đưa lên sát mắt đọc: “Phương án thứ nhất là tôi xin ông một cái tai, việc này tôi để ông tự làm cho đỡ đau. Đổi lại ông sẽ còn tất cả. Tôi hứa danh dự sẽ không tiết lộ chuyện này”. Đô nhắm nghiền hai mắt, run lên, một lúc lâu sau mới đọc tiếp: “Phương án thứ hai là ông ra hầu tòa cùng tôi” . 
  Bây giờ thì Đô nhũn người ra, gục mặt xuống đất để mặc cho những tờ giấy bạc bị gió thổi tung trắng xung quanh, trông giống như những tờ tiền âm phủ người ta thường rắc dọc đường đám ma vậy.
   Ngày tổ chức hôn lễ của Thắng và Thủy người ta thấy giám đốc Lê Đô tự lái xe riêng đến. Vẫn trong bộ comle sang trọng nhưng chỉ khác là Đô để bộ tóc dài xõa xuống  gần vai, che khuất cả hai tai. Sau khi trao cho Thắng và Thủy gói tặng phẩm được bọc và cài nơ trang trí cẩn thận, Đô cáo từ ngay, mặc cho mọi người mời khẩn khoản thế nào cũng không ở lại dùng rượu.
  Thắng cố nhìn vào khoảng mái tóc giả che khuất hai tai Đô. Thủy hết nhìn Đô lại nhìn Thắng. Buông nhẹ một tiếng thở dài, cô cảm thấy một cảm giác ớn lạnh ở sống lưng khi nghĩ đến cái tai của Đô bị cắt rời ra đầm đìa trong máu. Cô bỗng cảm thấy thương hại Đô. Cô thầm cầu sao cho hai tai của giám đốc vẫn còn đủ và dấu kín mãi trong mái tóc giả ấy. 
 
                                                      Non Côi 9-2013
                                                  TRẦN KẾ HOÀN
                                                 
 
 
   
 
   
 
 
 
Total notes of this article: 0 in 0 rating
Click on stars to rate this article
Comment addYour comments
Anti-spam codeRefresh

Newer articles

Older articles

 

LỜI NGỎ

Website đang trong quá trình thử nghiệm, điều hành phi lợi nhuận bởi các tình nguyện viên. Mọi ý kiến đóng góp của quý vị xin gửi về: vannghesontay@gmail.com; hoặc gọi theo số: 0904930188 

Quảng cáo2
Cá cảnh