DƯA TRÁI VỤ
MONday - 19/01/2015 22:33
Tiểu phẩm vui của Đỗ Bính
Tác giả Đỗ Bính (thứ hai từ trái sang)
Nhân Vật: - Anh Dần
- Chị Dậu (Vợ Anh Dần)
- Hà (Con gái anh Dần,chị Dậu)
- Anh Chính
- Chị Lan (Vợ anh Chính)
Cảnh nhà anh Dần vào buổi sáng. Anh Dần đang dọn dẹp nhà cửa tay cầm chổi lẩm bẩm một mình:
Anh Dần: Điên ! cái làng này họ điên hết cả rồi, từ thượng cổ đến giờ nếu có sâu là phải phun, đằng này lại giở chứng yêu cầu con nhà người ta phải đi bắt, hàng sào cải với lại dưa làm sao mà bắt được. Quái ! con nhà này đi đâu mà mấy hôm nay cứ đi suốt (tìm con và gọi)
- Hà ơi! Hà ơi! (Anh hét toáng lên) Hà ơi Hà!
Chị Dậu (đi ra): gớm! làm cái gì mà ông hò hét ghê thế? Chắc lại vừa uống dấm phải không? Đàn ông đàn ông gì mà suốt ngày đàn đúm, rượu chè chẳng ngó ngàng bàn tính đến chuyện làm ăn giúp đỡ vợ con gì cả.
Anh Dần: thôi, tắt cái tivi của nhà bà đi cho tôi được nhờ, bà tưởng mình bà lo cho cái nhà này chắc! à! Rau với dưa đã bán hết chưa mà về sớm thế?
Chị Dậu: rau sâu đang ăn sót cả ruột, hàng xóm thì họ tập trung bắt, ra chợ rau của họ đắt như tôm tươi, còn nhà mình ông cứ suốt ngày trà trà với thuốc thuốc, ế cả gánh kia kìa!
Anh Dần: thì tôi đã nói rồi, không có rau sạch rau siếc gì hết, tôi nói bà có chịu nghe đâu! Từ xưa tới nay, đời thủa nhà ai trồng rau lại không được bón phân tươi, không được tưới nước giải tươi, không được bón đạm, không được phun thuốc trừ sâu hóa học, có mà ăn khối! đến rau non mơn mởn còn ế, huống chi là rau vừa sâu, vừa ô mai già của bà, có khỉ nó mua! Thôi! Thua keo này ta bày keo khác, bà gánh về cho lợn ăn, để tôi xử lý vụ này.
Chị Dậu: Kìa! Ông định đi đâu đấy?
Anh Dần: đi phun thuốc sâu!
Chị Dậu: khổ lắm, mình đã đăng ký là sản xuất rau an toàn, người ta đã phân khu ra, chả nhẽ người ta lại để cho ông phun à!
Anh Dần: mặc! ruộng của mình, mình muốn làm thế nào là quyền của mình, đứa nào dám cấm.
Chị Dậu: tôi nói không được là không được!
Anh Dần: không được là thế nào?
Chị Dậu: Mình đã đăng ký với hợp tác xã, bây giờ mình cố tình làm trái, tức là phá hợp đồng, là vi phạm hợp đồng, ông hiểu chưa?
Anh Dần: Thế tôi hỏi rau sâu phá không bán được lỗ vốn, hợp tác xã có bù lỗ cho mình không?
Chị Dậu: lỗ là tại mình, không chịu làm đúng quy trình, rau mới có sâu thì phải đi bắt, đằng này…
Anh Dần (cướp lời): đấy, biết ngay mà! Thôi bà cứ kệ tôi, tôi sẽ phun thuốc (giữa lúc đó có tiếng người gọi vọng vào)
Tiếng đế: Chị Dần ơi ra họp đội rau an toàn nhé!
Chị Dậu (quay sang nói với chồng): Thôi! Ông đừng bàn ngang nữa, ra bắt sâu, tôi phải đi họp, nhớ tìm con Hà về mà đi bắt (chị Dậu vào còn lại một mình anh Dần lẩm bẩm).
Anh Dần: Vợ ơi là Vợ! sai chồng như sai trẻ con! Thôi được, kệ xác ông cứ phun. À, mà cũng phải gọi con Hà về cho nó đi mua thuốc! Hà ơi Hà!
(Giữa lúc ấy anh Chính ra)
Anh Chính: Gớm! sáng ra bà ấy cho ông ăn củ záy hay sao mà gào sớm thế?
Anh Dần: ông tính trồng 2-3 sào rau bắt người ta đi vạch từng gốc để bắt sâu thế có điên không?
Anh Chính: tưởng chuyện gì, cái đó dễ ợt thôi, tính sau! Tớ vừa đến nhà ông Cải làm một chai loại hảo hạng (rút chai rượu giơ lên). Bây giờ làm vài ly cho đã! Xong tôi sẽ giúp ông (rót rượu uống 1 hớp).
Anh Dần (ngửa cổ uống 1 chén): vụ này ông thu rau có khá không?
Anh Chính: đấy! cứ nghe mụ vợ nhà tôi rau sạch, rau bẩn có mà ăn cháo! Tôi là cứ cái anh tự do làm một sào dưa leo trái vụ, chảy bán ngót chục triệu nhẹ nhàng, lái buôn vào tận đầu bờ, chẳng phải gánh gồng mệt xác!
Anh Dần: Thế mà bà lão nhà tôi, tôi gàn không chịu nghe, te tái rau sạch với rau an toàn, gần 3 sào chưa thu được mấy, lại đang bị sâu phá đến sốt cả ruột!
Anh Chính (ghé tai): … đấy! ông xem, nếu tôi không phun thuốc, làm sau rau non, dưa to mập, làm sao bán được (giọng đắc trí), làm ăn phải tính đến hiệu quả kinh tế!
Anh Dần: Tôi cũng định phun, nhưng bà ấy không chịu! Này! Tôi thấy sáng qua ông mới phun thuốc sâu, mà hôm nay đã bán, không sợ người ta ngộ độc à!
Anh Chính: Cái nhà ông này, thật thà quá! Chuyện mua bán là tự nguyện (thuận mua vừa bán) của bán ngỏ, ai thích thì mua. Còn ông, ông ăn ngộ độc là do ông ăn, chứ tôi có bắt ông ăn đâu!
Anh Dần: nhưng mà…
Anh Chính (cướp lời): thôi! Nhưng nhưng cái gì, hãy nâng cốc cái đã, cùng zô nhé, nào zô! (giữa lúc đó chị Lan đi ra)
Chị Lan (giọng trì triết): ông Chính đâu rồi! giờ này mà ông vẫn còn zô với hò ở đây à? Có về nhà ngay cho tôi nhờ không?
Anh Chính: cái bà này, mới hay làm sao! Nhờ gì thì nhờ luôn, nửa ngày lại muốn dửng mỡ à?
Chị Lan: thôi đi đồ lỡm (kéo anh Chính ra một góc), tôi nói ông có nghe đâu, chiều qua ông bán dưa cho người ta, cả dám cưới gần trăm người bị ngộ độc, công an đang truy tìm, lão buôn dưa cứ sùng sục tìm ông từ sáng đến giờ! Thế có khổ tôi không chứ lị!
Anh Chính: thôi chết tôi rồi! giờ phải làm thế nào hở bà?
Chị Lan: Còn làm thế nào nữa, chuẩn bị mà ra hầu tòa, ông hiểu không? Thế có khổ cái thân tôi không (chị Lan sụt sùi khóc).
Anh Dần: sao lại ra tòa? Ai ra tòa hả chị?
Anh Chinh: thì ông đã nghe rồi đấy, tôi ra tòa chứ còn ai, (quay sang chị Lan) thôi bà im đi cho tôi được nhờ!
Hà (từ đâu đi về tay cầm cặp tài liệu): cháu chào 2 bác ạ, con chào bố! (chợt nhìn thấy vợ chồng anh Chính kéo nhau đứng ở góc, liền quay sang) gớm, 2 bác tình cảm thế, (quay sang bố hỏi) mà bố đã ra ruộng chưa?
Anh Dần: mày đi đâu giờ này mới về, con gái con nứa cứ lông nhông có mà ế sớm!
Hà (chợt phát hiện 2 vợ chồng anh Chính có điều gì khác thường liền hỏi): ơ kìa có chuyện gì mà 2 bác buồn thế?
Chị Lan: cháu ơi! Có cách nào giúp bác, nhà bác bán dưa cho …
Hà: cháu hiểu rồi! tiện đây có cả bố cháu và 2 bác, cháu cho xem cái này hay lắm (giở tờ quy trình rau sạch chìa cho mọi người xem). Cháu vừa đi tập huấn kỹ thuật rau sạch và vệ sinh an toàn thực phẩm về, tài liệu vẫn còn nóng hôi hổi đây!
Anh Dần (giãy nảy): nghe mẹ con mày tao đang chết dở vì rau sạch đây, xem với nom cái gì!
Hà: thì bố cứ nghe con nói đã, ý nghĩa của việc trồng rau sạch là nhằm bảo vệ sức khỏe con người, bảo vệ hệ sinh thái và bảo vệ môi trường. Xã hội ngày càng phát triển, dân trí càng cao thì việc sử dụng thực phẩm làm sao cho an toàn ngày càng trở lên cấp thiết. Trong những năm qua đã có rất nhiều vụ ngộ độc thực phẩm do ăn phải rau quả dùng thuốc hóa học, có những cái chết rất thương tâm do ngộ độc thức ăn, cụ thể từ đầu năm đến nay đã có mười mấy ca ngộ độc thực phẩm phải vào viện cấp cứu mà tivi nói hôm qua kia kìa.
Chị Lan (bấu vào tay chồng): ông có nghe thấy không?
Anh Chính: thì bà cứ nghe cái đã!
Hà: việc HTX tổ chức sản xuất rau an toàn, không những đảm bảo mỗi nhà chúng ta có rau sạch sử dụng, mà con cung cấp cho thị trường những sản phẩm rau sạch, tăng thu nhập, nâng cao đời sống cho nhân dân.
Anh Dần: thôi đi, mày không về mà xem, rau ế đổ cho lợn làm gì có thu nhập!
Hà: bố ơi! HTX vừa ký hợp đồng với một số bệnh viện, trường đại học và nhà trẻ nên mỗi ngày tiêu thụ hàng tấn rau, nhà ta cũng vừa suất được già nửa sào.
Anh Dần: Hai bác đừng tin nó! Sáng nay mẹ nó vừa nhăn nhó, rau sâu bán không ai mua, thế mà bây giờ …
Chị Lan: thảo nào tôi cứ nghe mẫu mốt mẫu 2 người ta kháo nhau, mỗi sào có đến mấy chục triệu đồng.
Anh Chính: thật hả bà! Thế thì gấp 3 lần dưa trái vụ của tôi cơ à?
Hà: Bác gái nói đúng đấy! thưa bố và hai bác, việc HTX ký được hợp đồng là một triển vọng lớn, xong đòi hỏi người cung cấp phải đảm bảo vệ sinh ATTP (Hà chỉ vào nội quy VS ATTP) và phải đa dạng sản phẩm, phải trồng nhiều loại cây rau mầu. Nếu chúng ra đáp ứng được nhu cầu trên, mỗi sào quay vòng một năm sẽ thu được hàng trăm triệu đồng.
Anh Dần: hàng trăm triệu đồng, mày có mơ không?
Chị Dậu (từ ngoài đi về trong tay cầm bọc tiền dơ lên): không phải là mơ, ông nhìn xem cái gì đây này!
Anh Dần: cái gì thế này (chợt nhận ra), ở đâu ra mà lắm tiền thế?
Chị Dậu: tiền đặt cọc trước, ông có dám nhận không?
Anh Dần (giở tiền ra đếm): trời ơi, đúng là mơ cũng không có (quay sang 2 vợ chồng anh Chính) dám chứ, phải không ông bà! Thôi mẹ nó kiếm cái gì về đây đãi 2 bác!
Anh Chính: bà Dậu ơi, tôi hiểu rồi! thì ra làm ăn phải có làng có nước, phải đảm bảo VS ATTP, đừng có chạy theo cái lợi trước mắt mà đánh đổi cả cuộc sống người khác.
Chị Lan: ông nghĩ thế thì tốt rồi!
Anh Dần: Hà đâu, chạy ra quán lấy cho bố chút đồ nhắm (nhìn không thấy Hà ông quát tướng lên) thế Hà lại đâu rồi?
Chị Dậu: gớm, ông làm gì mà quát tướng lên thế?
Hà: con đây!
Anh Dần (cầm chai rượu dơ lên): nào chúng ta hãy chúc và cầu cho một xã hội
(tất cả cùng nói) : THỰC PHẨM ĐƯỢC AN TOÀN!
HẠ MÀN!
Đăng lại vui lòng ghi rõ nguồn: vannghexudoai.net