Những khi đó, vợ anh ôm chồng cười rồi khen ngợi mấy câu, khiến anh cảm thấy như được nâng tầm thêm. Anh tự hào vậy cũng bởi, ngôi nhà vợ chồng anh đang ở là quà cưới của bố mẹ anh cộng thêm ít tiền anh tiết kiệm được. Phần nữa, mỗi tháng lương của anh xấp xỉ 15 triệu, anh đưa cho vợ 10 triệu chi tiêu, 5 triệu anh đút túi.
Anh cứ nghĩ đưa vợ tháng 10 triệu là quá nhiều so với thời điểm bạn bè anh chỉ được 5-6 triệu. Vì thế, anh luôn cho mình cái quyền đàn ông được quát nạt, sai bảo khiến, vợ anh lúc nào cũng phải vâng dạ trước chồng.
Không ít lần, vợ đi làm về muộn, anh quát to “Đi đâu giờ mới về. Con cái ai lo. Về muộn thế có được tăng lương không hả?”. Khi vợ anh từ tốn giải thích, anh lại xoa đầu vợ: “Nói thế thôi, mọi việc cứ để anh lo. Có anh đây rồi”.
Thế rồi, sau hơn 7 năm bên nhau, vợ anh đột nhiên lăn ra ốm nặng. Có lẽ đây là lần đầu vợ anh ốm nặng thế. Không chỉ ho mà vợ anh còn liên tục sốt cao. Khi bác sĩ bảo vợ anh sốt virus, anh tá hỏa. Từ hôm đó, anh phải tất bật chăm cho vợ và 3 đứa con nhỏ.
Chưa tới 5h sáng, anh đã phải dậy lo ăn sáng rồi chuẩn bị quần áo đưa 3 đứa nhỏ đến trường. Nhìn cái kiểu ăn của chúng anh đến lộn ruột. Đứa bé nhất không chịu ăn mỳ, đòi cháo anh lại phi xe ra chợ mua cháo. Khổ nỗi, giờ đấy đã ai bán? Anh đành mua sườn về ninh làm cháo cho con ăn tạm.
Cứ thế đều đều ngày nào anh cũng đầu bù tóc rối. Nhưng khi nhìn vợ, lòng anh lại dấy lên niềm thương cảm. Cô ấy tiều tụy quá mức, gầy xọp hẳn đi. Thương vợ, anh đun lại nồi cháo sáng nay nấu cho con. Lúc đưa cho vợ, cô ấy ăn một cách ngon lành, còn khen anh nấu ngon.
Nhưng rồi khi còn một ít trong nồi, tiếc của anh đem ra ăn. Nhưng chao ôi, cổ họng anh đắng chát. Thảo nào sáng nay con anh cứ khóc không chịu ăn gọi mẹ hoài “Con thích cháo mẹ nấu”. Nó nói rồi ném thìa lăn lóc trên mặt bàn nước mắt giàn giụa. Đúng là anh nấu mặn thật, vừa mặn vừa có mùi là lạ.
Đi làm về mệt, vợ ốm anh không dám quát. Chỉ dám to tiếng với 3 đứa con. Nhưng con anh đứa nào cũng đáo để đáp: “Bố mắng cái gì vậy?”, “Con lên con gọi mẹ đấy nhé”, “Bố như phù thủy ấy”, “Anh em mình ê xì bố nhé, nào…”.
Anh mệt tới mức chẳng thể nào ngồi vững xem ti vi nữa, cứ cơm nước rửa bát xong là anh lên giường nằm một mạch tới sáng.
Ngày xưa, Euro trận nào 1-2h sáng anh vẫn thức xem, không chỉ vậy vợ còn chuẩn bị đồ “nhắm” cho anh lúc nửa đêm. Giờ anh thèm cảm giác đó vô cùng, anh thầm cầu trời cho vợ nhanh khỏe để anh còn được nghỉ ngơi.
Kể ra cũng thú vị bởi xưa nay, anh luôn cho rằng mình là thuyền trưởng là trụ cột trong gia đình, nay trải nghiệm cảm giác “làm vợ” mấy ngày mệt nhưng có chút hay hay.
Rồi chiều nay, khi Minh – kế toán cơ quan vợ mang bảng lương qua cho vợ anh ký. Khi ngồi đỡ vợ dậy, anh bỗng nhìn thấy lương của cô ấy lên tới con số 30.000.000 đồng/ tháng, anh suýt ngã ngửa. Cô kế toán còn bồi thêm “Chị nhà mình hiện đang phụ trách một ban bên cơ quan em. Chị ấy chăm chỉ lắm. Không chỉ mang về nhiều hợp đồng mà tháng nào phòng em cũng vượt chỉ tiêu nhé!”.
Nghe cô kế toán giải thích, anh ngồi ngẩn người ra. Thì ra, từ trước tới nay các chị cơ quan anh khen vợ anh là đúng. Có người còn bảo: “Anh đưa cho vợ thế thì vợ anh quá giỏi. Nuôi 3 đứa con đang tuổi ăn lớn mà vẫn còn mua được ô tô, chứng tỏ lương vợ anh phải vài chục triệu/tháng”.
Nghĩ tới đó, anh đỏ mặt sang phòng con ngồi, lòng trào dâng nỗi niềm ân hận, nghẹn ngào. Từ trước tới nay, vợ anh vẫn luôn điềm đạm hòa nhã không phải vì sợ, vì nể anh mà vì cô ấy thương anh, nghĩ cho anh mà thôi.
Theo Xã Luận