Trần thị Hồng Hạnh
Em thả bùa mê vào ngọn gió?
để lá vàng anh bay bối rối trời chiều
Em thêu sợi tơ vào ngọn cỏ
Níu giữ bước chân
Dùng dằng đi, ở
Ngẩn ngơ xanh.
Dòng suối mang ánh nhìn của mắt
Mặt trời rạo rực làn môi
Ngàn hoa thơm thơm hương tóc
Búp măng nõn nà bàn tay
Kìa mây!
Em ngồi quay tơ , quấn lời hát, quấn làn hương, ánh mắt
trói anh thật chặt
Bằng cỏ bùa mê.