CA FE... VẮNG...
Chiều ngõ nhỏ, một mình, ca fe đắng
Nhớ về ai sâu nặng một lời thề
Bao ngày xa tình ta giờ vẫn thế
Không sắc màu như thể cánh bèo trôi
Chắc tình mình chỉ được có vậy thôi
Như chiếc lá đâm chồi rồi héo lả
Chẳng mênh mông sóng dồn như biến cả
Chợt héo tàn, tan rã trước bình minh
Anh ở đâu, để em lại một mình
Lòng tê tái mắt nhìn ca fe chảy,
Trong vắng lặng con tim như bùng cháy
Anh đâu rồi còn đẩy những khát khao
Ca ̀fe sữa giống như những hôm nào
Mà sao đắng nghẹn ngào dòng nước mắt
Bao mong ước mối tình xa bền chặt
Sao bây giờ se thắt trái tim đau
Đâu còn mong xây đắp những nhịp cầu
Giọt từng giọt...
rơi đâu...
ca fe đắng...
Hà Nội 12.6