Bới đâu ra chấy… (Viết tặng những người nhiễm chất độc màu da cam)
Mượn cơ …bắt chấy …vin đầu…
Em ngồi bới những nông sâu cỗi cằn
Sẹo hằn vết thuở chiến tranh
Găm dăm ba mảnh chưa lành trong em
Lơ phơ sợi bạc, sợi đen
Khói bom chiến trận cứ khen khét hoài
Đâu là rào kẽm thép gai?
Đâu là bụi đất Đồng Xoài, Gio Linh?…
Xác xơ một thuở chiến chinh
Cỗi cằn bao sợi phơi mình vào…
đau!...
Đi - ô – xin…
gặm trắng đầu
Da cam quạch đỏ tình trầu… duyên vôi
Mấy lần dị dạng ra đời
Mấy lần máu mắt chảy vơi hồn người
Bới đâu ra chấy anh ơi?
Máu rần rật cháy bỏng mười ngón tay
Thăm thẳm ruột đêm (Kính tặng mẹ 95 tuổi)
Trở trời…
đau!
Tiếng mẹ rên…
Vọng từ thăm thẳm ruột đêm …
Trở trời
Bao nhiêu khuyết lở, đắp bồi
Gánh gồng thế kỷ dồn nơi giường nằm
Âm thanh đâu phải chiếc dằm
Mà đêm đằng đẵng cứ găm lòng người
Kể từ ngã bệnh mẹ ơi…!
Con nghe như cả đất trời cùng rên
Vọng từ thăm thẳm ruột đêm
Xuyên qua tim,
dội ngược lên …
vách lòng…
Tâm sự bà Còng
Lưng còng cõng cả chiều đông
Đắng cay, cơ cực nhiều không hỡi bà
Một đời ngay thẳng… thế mà…
Gánh mưa… gánh gió về già bị cong
Trách trời sao bắt bà còng
Ngày ngày cắm cúi bà mong tìm gì?
Tìm niềm tin đã mất đi
Tím tình, tìm nghĩa… tìm chi nữa người?
Bao nhiêu cong vẹo trên đời
Cứ ngay đuồn đuỗn chọc trời
Khổ chưa?
Bà Còng đi chợ trời mưa
Cong như dấu hỏi đời vừa vẽ lên!
Website đang trong quá trình thử nghiệm, điều hành phi lợi nhuận bởi các tình nguyện viên. Mọi ý kiến đóng góp của quý vị xin gửi về: vannghesontay@gmail.com; hoặc gọi theo số: 0904930188