CÔ GÁI THÁNG 12
Tháng mười hai
Mẹ sinh em trong cái rét tái tê
Để một đời em mải mê tìm nắng
Bao đông rồi vẫn hoài mong hơi ấm
Cuối con đường xơ xác lá khô rơi
Cô gái tháng mười hai đã quen với đơn côi
Quen một mình với khoảng trời hiu quạnh
Quen mùa đông,
đã không còn thấy lạnh
Vài tờ lịch rơi,
xuân lại đến bên đời
Cô gái tháng mười hai, vẫn rạng rỡ môi cười
Vì cô hiểu
qua "mùa cây khô lá vàng" là chồi lên xanh ngát
Giữa thênh thang, một mình buông khúc hát
Mang nụ cười sưởi ấm những ngày đông
21.12.2018