CÓ THỂ TA QUÊN
Vũ Nga
Có thể nào ta lại chóng quên nhau
Nên mùa thu trong veo không còn nữa
Một nửa ta quên một nửa em còn giữ
Chông chênh chiều nên gió cũng mênh mang
Gom ký ức xưa vào mỗi độ thu vàng
Nghe người xa thầm thì như vồi vội
Có lẽ tóc xanh sợ chiều lầm lỗi
Rắc đông buồn trên dốc đá rêu phong
Đã cạn thu rồi phố vội hứng gió đông
Ta vớt chút rêu xanh phủ đời bối rối
Thấy đáy mắt em xa những lời tình tội
Hoang hoải chiều, ngọn gió chợt lênh loang
Có lẽ là quên thật rồi em
Nên chợt thấy vô thường nằm nghe khắc khoải
Một phút phiêu linh một đời nông nổi
Ta một mình trầm tích với mùa đông
Chỉ là nỗi buồn đã đến phía cơn giông...