CỔNG LÀNG
Nguyễn Hữu Thắng
Lũ trẻ làng tôi vẫn nhớ gọi tên
“Cổng Tỵ , cổng Hầu, cổng Sang, cổng Giếng”...
Những cái tên chỉ nghe truyền miệng
Cổng làng xây, giờ không còn đâu
Bậc đá vẹt mòn, kỷ niệm khắc sâu
Những bàn chân tảo tần, lặn lội
Quang gánh oằn vai đi về sớm tối
Con vạc, con cò… vẫn mềm mại câu ca
Bịn rịn, bùi ngùi bao cuộc chia xa
Nước mắt mừng vui những ngày đoàn tụ
Sau cánh cổng làng dấu nhiều tâm sự
Người dẫu đi đâu vẫn nhớ lối về
Sừng sững cổng làng, sừng sững bờ tre
Khi giặc đến thành pháo đài đánh giặc
Giặc tan rồi mở khoảng trời bát ngát
Níu sợi dây diều cho tiếng sáo bay xa
Sau mỗi mùa vui, mưa thuận gió hòa
Người muôn phương lại trở về trẩy hội
Cổng làng nhỏ vang tiếng cười giọng nói
Cả ắp đầy câu hát trao duyên
Những cổng làng hướng ra bốn phương
Cánh rộng mở đón gió trời, hương đất
Lắng đọng lại ngọt ngào vị mật
Người chắt chiu, cổng giữ lại cho đời
Cổng làng xưa không còn nữa rồi
Lũy tre xanh tan vào dĩ vãng
Những ngôi nhà tràn ra mặt ruộng
Lối vào làng chằng chịt ngổn ngang
Những bước chân xuôi ngược, vội vàng
Bụi cát phủ mờ vết mòn bấc đá
Trong câu ca quên cánh cò bay lả
Đêm trăng thanh quên tiếng trống hội mùa
Nhưng còn đây, tên mỗi cổng làng xưa
Hương mật cuộc đời ngọt ngào muôn thuở
Dẫu hôm nay còn nhiều trăn trở
Dưới mỗi mái nhà vẫn sáng niềm tin…