DỖ MÌNH
Pham Teresa
Em cũng sắp quen rồi sự tự dỗ mình
Là buồn là vui
Là cười là khóc
Là những ngày, rã rời khó nhọc
Chỉ biết úp mặt vào tay hứng lại những vụng về...!
Cuộc đời vẫn dài rộng thế kia
Nên ai cũng cần.cho mình một người che chở
Một cái tên để để nằm vạ trong một vùng thương nhớ
Xua đi thế nào cũng chẳng đi đâu..!
Cuộc đời vẫn mặn và sâu
Vẫn có những ngày nhìn đâu đâu có thấy vị cà phê đen và đắng
Vẫn có những ngày liếm môi mà rùng mình vì mặn
Có xót xa nào im lặng hơn không...?
Vẫn có những ngày nắng cháy mà cứ tưởng giữa đông
Chỉ thấy lòng mình mênh mông gió hốc
Gió tràn vào đêm, em không còn biết khóc
Mà thấy trong gương cô độc ướt mi mình...!
Ai cũng có một cuộc đời
Để buồn
Để vui
Để cười
Để khóc
Để những lúc cô đơn khó nhọc
Thèm một cuộc đời khác đến hỏi thăm...!!!