ĐÔI KHI
Trần Danh Tu
Đôi khi ta ngờ vực với vu vơ
Thích ngốc lắm để thấy mình người lớn
Ngốc nghĩ suy, chuyện đời người phiền muộn
Miệng đang cười nhưng khóc đấy, người ơi
Lỡ chuyến tàu, ta tuột mất vành môi
Muốn bật khóc, thật lòng không gượng gạo
Muốn bờ vai đừng bao giờ sóng, bão
Muốn dại khờ, điên dại cháy sang nhau
Đừng nói anh, chưa vặn nấc đèn dầu
Nắng đã xuống trên môi em rát bỏng
Em mau lén, chạm tay mình dỗi bóng
Anh lặng thầm đến ngốc phải không em
Rồi sẽ có màu xanh đến rất êm
Tiếng lá quẫy cất lên, em làm sao biết được
Mỗi khi vòng tay em khát nước
Bật khóc thành nỗi nhớ trao anh
7.5.2016