Lớp học vùng cao xã (Mai Sơn, Tương Dương, Nghệ An) - Ảnh Phương Thảo
Sau chuyến đi thiện nguyện về xã Mai Sơn, Tương Dương, Nghệ An và xuống mấy bản thăm mấy trường tiểu học nghèo khó sát biên giới Việt Lào, tôi cứ nghĩ mãi về hình ảnh một cô giáo cắm bản ở Chà Lò bao năm qua bên con suối đục và vô vùng xót xa... Không thể viết những lời ngợi ca mà chỉ có thể viết lời xót xa. Xin trân trọng gửi tặng những thầy cô giáo cắm bản và những con người dũng cảm đang hàng ngày hy sinh tuổi xuân của mình ở đó
DÒNG SUỐI ĐỤC
Phạm Thị Phương Thảo
Thuyền độc mộc đưa em về với bản
Sông khuấy nỗi buồn vào dòng vắng Nậm Nơn
Vực gió níu ngày dài
Rừng heo may hiu hắt...
Em ký thác tuổi mình trên vách núi đá vôi...
Bên dòng suối đục
Em nắm chặt tay tôi
Suối cô lẻ giấu nỗi buồn trong đá
Đêm
Người đàn bà cắm bản
Cởi liếp phong phanh
Ngực dốc
Đời trơn tuột...
Ngày
Chạm ánh mắt trẻ thơ
Ngác ngơ như cỏ dại
Nhớ quay quắt đứa con nhỏ ở nhà thiếu tay mẹ nâng niu
gà gáy canh ba, nửa giường khuya sương lạnh
Suối tức tưởi thương mình...
Tuổi xuân qua
Như cây rừng héo rụng
Ngày em xuống núi trở về làng
Chồng đã theo người khác
Chỉ núi thương em
Em lại về với núi
Neo lại bến đời
Mảnh trăng vỡ trên non
Và thơ ơi
mọi sự ngợi ca đều trở thành vô nghĩa
Khi con người thực sự quay lưng với nỗi đau của con người
tháng 10/2015