Nguyễn Tường Miêu
Đường lên núi Tản ngỡ cổng trời
Vút ngàn rừng thẳm với mây trôi
Một thưở hồng hoang thời tiền sử
Chuyện Sơn Tinh truyền mãi muôn đời.
Đền Thượng hiện ra giữa chơi vơi
Cái tán nhô lên tưởng lọng trời
Bậc đá chênh vênh ngàn năm cũ
Trên đỉnh non cao thánh Tản ngồi.
Nườm nượp trẻ già khách thập phương
Gặp nhau chào hỏi đến khiêm nhường
Rạo rực núi rừng chim thú gọi
Tần ngần hoa trái dạ vấn vương...
Non nước mây trời hương ngát tỏa
Hồn thiêng sông núi mãi còn đây
Núi Tản lừng danh từ vạn cổ
Sông Đà rực sáng đến trời mây.