EM SỢ MỘT NGÀY...
Trần Nguyễn Dạ Lan
Em sợ một ngày, con đường nhỏ chia đôi
Bởi chúng mình khác nhau nhiều quá
Em giản dị, quê mùa như chiếc lá
Thật âm thầm, nhỏ bé, mong manh
Anh là vầng mây ấm giữa trời xanh
Luôn lấp lánh bởi muôn ngàn tia nắng
Vòng nguyệt quế kết tinh từ cay đắng
Càng ngọt ngào, rực rỡ hào quang
Em sợ một ngày, cây cầu nhỏ bắc ngang
Vần thơ gãy, em hóa thành bọt sóng
Lời ai hát, xót xa mùa biển động
Khúc ca buồn đêm Hợp Phố chơi vơi…
Em sợ một ngày, cánh buồm đỏ xa khơi
Theo ngọn gió không bao giờ trở lại
Dưới vầng trăng, một người còn đợi mãi
Bãi cát dài trống trải đến vô biên…