HOA GẠO
Đoàn Thịnh
Vẫn ngập ngừng dừng chân chốn cũ
Hoa gạo như cánh lửa phập phồng
Ngàn ánh đỏ tựa con mắt đỏ
Ngày nào em đứng đó dõi trông...
Giờ thì trên tay đã bế bồng
Em đành thế với người còn lại
Anh ơi mộ phần đang đâu mãi
Cánh rừng nào có ngả một nhành lan .
Em thẫn thờ ngoảnh mặt về nam
Quờ tay với khăn thề trong gió
Anh hiện về vào hoa rực đỏ
Một chút thôi trĩu ở đầu cành .
Hoa gạo rơi như thể chẳng đành
Khép cánh mỏng để người bước vội
Rồi mùa sau rồi hoa gạo gọi
Lại ngập ngừng
Em
Ráng đỏ , chiều buông .