LỤC BÁT NGẨN NGƠ
Nguyễn Lâm Cẩn
Trời sinh đuôi mắt lá răm
Nhìn dâu dâu héo, ngó tằm tằm ngơ
Ngó ta ta bỗng dại khờ
Trái tim thấp thỏm làm thơ một mình
Tiếc thay đuôi mắt đa tình
Có đôi dải yếm buộc mình long lơi
“Ăn làm sao được mà mời
Thương làm sao được vợ người mà thương”!*
Lá răm phải tội tơ vương
Thôi xin chút gió còn hương mà thờ
Kiếp sau có kẻ ngẩn ngơ
Người ơi đừng để bơ vơ cõi tình.
Hà Nội, 18-11-2015
.
*Ca dao cổ