MƯA CON GÁI
Phan Hòa
Mưa con gái chiều nay về đỏng đảnh
Trắng xoá trời, trắng cả lối vườn hoang
Anh chưa kịp hong khô bài thơ cũ
Đã tan theo bong bóng vỡ lăn tròn.
Mưa con gái, giống em nhiều lắm đấy
Lúc đang vui, bỗng chợt khóc giận hờn
Em – con gái, giống mưa chiều nay lắm
Đang nắng xanh trời… bỗng đổ xuống từng cơn.
Mưa em về, màu lá sẽ xanh hơn
Những con phố trong ngần qua ô cửa
Anh bỗng nhớ chuyện ngày xưa, ngày xửa
Chiếc ô xoè, hai đứa nép vào nhau.
Cơn mưa chiều… cũng đã vội tan mau
Dẫu bất chợt, nhưng ngấm ngầm ướt mãi
Anh sẽ đặt cái tên là: “Con Gái”
Mưa qua rồi… còn đọng lại… trong anh…