NGƯỜI DƯNG
Có khi nào chúng mình hoá người dưng
Lướt qua nhau mà lạnh lùng vô cảm
Những kỷ niệm chợt nhuốm màu ảm đạm
Như gió, như mây lơ đãng phía chân trời...
Có những khi nỗi nhớ cứ đầy vơi
Giả vờ nghĩ người dưng thôi chẳng nhớ
Nhẹ gót sen cùng bướm hoa rực rỡ
Tim bồi hồi trăn trở nhịp khát khao...
Có đôi khi mơ ước rất ngọt ngào
Người dưng bỗng trở thành không dưng nữa
Ánh mắt trao nhau nồng nàn, chan chứa
Hạnh phúc tràn...lệ ứa ướt nhoè mi !