RƯỢU TÂY HỒ
Phạm Xuân Trường
Nào ta cạn chén Tây Hồ
Nước mây thành rượu, sóng xô ngang mày
Nửa đời dở tỉnh dở say
Phong sương từ những tháng ngày nằm nôi
Giờ ta đã thật ta rồi
Hay như cây mượn búp chồi để xanh?
Lơ ngơ lạc giữa thị thành
Chạm đâu cũng thấy mảnh sành, thép gai
Đèn pha vào mắt phố dài
Buồn đêm chẳng lọt ra ngoài ngõ sâu
Rượu Tây Hồ cạn từ lâu
Giờ cô đơn mới bắt đầu lên men