SƠN TÂY
Ngọc Quỳnh
Mang Sơn Tây trong nỗi nhớ mùa xuân
Đêm trẩy hội Đền Và - đêm trắng
Một chấm đen rơi vào tĩnh lặng
Chấm đen là quả đất của ta.
Quả đất Sơn Tây ngày đi xa
Bước lê lết mấp mô năm ấy
Từ lối ngõ không là lối ngõ
Giấu cái nhìn, tay lại chạm tay.
Sơn Tây oằn vai em gánh vã
Quả cà dừa, gà Mía, khoai mơ
Bột khoai như đậu xanh vàng xộm
Nhồm nhoàm nuôi lớn tuổi thơ ta.
Sơn Tây trong lời em ca
"Cô yếm thủng tày dần, răng đen hạt nhót"
Chợt như là muối xát
Cổng thành Sơn Tây xưa cũ đâu rồi?
Ngẩn ngơ đêm Sơn Tây mồ côi
Hào nước xanh trong tuổi thơ khờ dại
Ngày gặp nhau bồi hồi nhớ lại
Thành yêu thương bươn tới trời xa.