TẠ ƠN MẮM - ĐƯỚC
Nguyễn Thị Mai
Nửa thân dầm trong ngập mặn
Ngón rễ bấm sâu xuống bùn
Xanh suốt đời này đời khác
Giữ bền bờ cõi nước non
Ngàn năm mắm đi mở đất
Đẩy thêm con sóng xa bờ
Ngàn năm đước theo chung giữ
Rễ ghì ôm đất nguyên sơ (1)
Không là đại ngàn đại thụ
Cứ bền xanh sức trường tồn
Vuốt nhọn dài thêm Đất Mũi
Tổ quốc mỗi ngày lớn hơn
Chẳng bao giờ kể công ơn
Cứ âm thầm sống với bùn, với nhau
Chẳng bao giờ lui phía sau
Ấy là mắm - đước Cà Mau cuối trời
Tận cùng cây vẫn xanh tươi
Tận cùng nắng vẫn chói ngời sắc mây
Tận cùng… tôi chắp hai tay
Tạ ơn mắm, đước - ngàn cây THÀNH ĐỒNG.
---------
(1) Mỗi năm xã Đất Mũi lấn ra biển gần 100 mét đất là nhờ cây mắm
rụng trái, trái trôi theo phù sa ra xa nảy mầm mọc thành cây và cây
đước mọc theo vươn rễ ra giữ đất.