THU CHO THA NHÂN
Sáu Miệt Vườn
Những hạt mưa cứ thấm sâu vào đất
Để chân mây úng nước rã rời
Gió cứ muốn cắt Thu ra từng mảnh
Rãi lá buồn vào điệp khúc xa xôi
Tha nhân hởi bao giờ thăm cố quận
Như cội nguồn chiếc lá mỗi mùa rơi
Đường ly hương thương người còn mải miết
Nên phong trần còn vương áo người ơi!