THƯƠNG LẮM MIỀN TRUNG
Phương Lý
Em quay về với dải đất dọc Miền Trung.
Giữa cái nắng gió Lào quất vào da thịt rát
Rám nắng nên đôi vai nào cũng thành chai sắt
Gồng gánh qua đi những vất vả đời thường.
Trở về Miền Trung mùa này sao nghe thương
Biển vắng vẻ thuyền bè nằm im khóc
Lớp lớp hàng hàng cá đau nằm chết
Rát ruột sát muối lòng nước mắt chảy vào trong.
Miền Trung quê anh thương biết mấy ngàn năm
Nào ghe nào tàu thuyền câu đi và về tấp nập
Giờ đến cả mắt mẹ già cũng không còn thể khóc
Đau nỗi đau chung .. cá chết .. đắng lòng..
Trách ai đây, biển cả vẫn mênh mông
Chỉ mong ngày mai yên bình quay trở lại
Muôn vạn nỗi buồn gió cuốn bay xa mãi
Biển Miền Trung thương, lại xanh thẳm an bình.
Đừng khóc nha anh tàu sẽ lại khởi hành
Buồm căng gió, em chờ khi hoàng hôn buông xuống
Những lớp cá đầy khoang tươi xanh và vàng ruộm
Cả nét cười rám nắng cũng hạnh phúc tràn căng.
Thương lắm quê anh mảnh đất dọc Miền Trung.
Nơi bão lũ qua đi chiến tranh còn vết tích
Chỉ mong biển trong lành và muôn đời hiền thục
Để bao nỗi an yên sớm bình lặng trở về.
Thanh hoá 28/4/2016