TRẢ LÚNG LIẾNG CHO EM
Hương Lan
Đòi lại anh cái thủa nụ cười duyên
Và hồn nhiên trên con đường hoa cỏ
Tà áo bay thướt tha đùa trong gió
Giá như mà ngày đó chẳng gặp anh.
Đường đi về theo cả ánh trăng thanh
Có ngọn gió hiền lành xoa lên tóc
Chẳng biết buồn chẳng bao giờ biết khóc
Vô tư hoài như bé nhóc lên ba.
Thắm nụ cười trong ánh mắt hồng hoa
Mộng mơ thả cả tâm hồn tươi trẻ
Ôm ánh nắng ngày bình minh mới hé
Lướt nhẹ nhàng không vướng bận đa đoan.
Gặp anh rồi em sợ tình dỡ dang
Còn đâu nữa đoan trang ngày thơ mộng
Lúc xa nhau phải đợi chờ trông ngóng
Nhạt phai rồi đôi môi mỏng ngày xưa.
Trả lại em cái lúng liếng đông đưa
Anh cướp mất bốn mùa thương với ghét
Trả lại em tuổi trăng tròn mộng đẹp
Bắt đền anh cái nét nếp hương đồng.