TRÊN ĐỈNH BÌNH YÊN
Anh đưa em về trên đỉnh bình yên
Để em ngủ giữa thiên đường lộng gió
Xin một lần chạm tay miền mờ tỏ
Ôm thiên thu mà đợi có một ngày
Dưới bóng hôn hoàng thôi chới với đôi tay
Đừng đẩy khúc nôi em qua bờ tuyệt vọng
Đêm hoang mang một mình không hắt bóng
Gió cuốn địa đàng buốt giá một sương mai
Người chạm vào em nghiêng đổ dấu hài
Nên ngõ nguyên sơ theo ngày vời vợi
Hãy cõng hồn em qua bến bờ nông nỗi
Chớ níu mơ hồ để tội trái hoang vu
Tha nhân ơi ! hãy rẽ lối ngục tù
Em sẽ theo anh về miền xanh mãi
Hãy giữ giùm em một thời thơ dại
Xin ngủ ngoan hiền mộng mị với chiều xuân
Anh hãy nói đi ! riêng lối định phần
Em hòa quyện vào thi hồ xác lá
Men lối yêu thương tìm về miền hạ
Mở lối hoang đường bóng ngã với trăm năm !!!