VỀ SÀI SƠN
Tạ Anh Chính
Về quê em qua cầu sông Đáy
Con nước ròng sóng phủ lớp hàng tre
Qua miền quê xanh xanh màu Phủ Quốc
Gió núi Sài Sơn đưa nắng trưa hè.
Quê hương tôi ngấm lời du của mẹ
Nhớ thủa thiếu thời đuổi bướm đua trâu
Thương bóng mẹ chăn nong tằm nong kén
Ôm ấp bãi bồi bờ mía nương dâu.
Về Sài Sơn thương con đò ngang sông Tích
Chiều trung du đem nhuộm tím màu thu
Trùng trùng sắn khoai vùng Hạ Bằng, Thạch Thất
Có trăng ngàn có tiếng sáo ai ru.
Đây Sài Sơn núi thắm sương mờ
Hoa gạo đỏ mùa, bồi hồi con chim hót
Thăm động hang xưa, tình Nữ Sĩ đề thơ dào dạt
Cuộc rượu Bàn Đào còn mãi âm vang.
Trống hội tháng ba dục giã nắng tràn
Ngày tắm Thánh đưa mùa xuân áo mới
Dải cờ đào bay tung ngỡ lòng ta phơi phới
Tiếng chuông chiều rung động chốn thanh tâm.
Sài Sơn ơi! Gương bất khuất kiên cường
Dấu xa xưa về đầy bóng giặc
Tiếng súng xa tan tành giặc Pháp
Đỉnh Sài reo vui sắc pháo cờ hồng.
Hai mùa kháng chiến trọn nghĩa non sông
Lá thư theo anh ra nơi tiền tuyến
Rừng Trường Sơn vang câu hát ngày nào?
Cùng mùa trăng nhớ “người đi hẹn núi”.
Trời Sài Sơn chiếu sáng vạn mùa sao…!
Động Cắc Cớ, mùa hạ 2015.
Gái chưa chồng trông hang Cắc Cớ
Trai chưa vợ nhớ hội chùa Thầy *
Sư Từ Đạo Hạnh thiền nơi ấy
Đế Lý Thần Tông ngự chốn này
Thánh Hóa siêu hình Tiên gặp Phật
Long Trì ảo ảnh nước lồng mây
Sài Sơn quyến rũ nhiều du khách
Thắng cảnh mê hồn dạ đắm say.
Thắng cảnh mê hồn dạ đắm say
Thi đàn rộn rã tiếng thơ bay
Người ham trải mộng cùng sông núi
Kẻ thích ru tình với cỏ cây
Xướng họa câu vần tâm khấp khởi
Giao lưu bạn hữu trí vui vầy
Tao nhân mặc khách duyên kỳ ngộ
Mắt sáng môi cười nắm chặt tay.
(*) Ca dao: