VU LAN
THUrsday - 20/08/2015 01:12
Thơ: Hải Minh
VU LAN
VU LAN 1
Bồng bềnh mây lững lờ trôi
Hoa sim nhuộm tím triền đồi - vô danh
Gối đầu lên vạt cỏ xanh
Con mơ, trong nắng vàng hanh - Mẹ về...
Vẫn người nón thúng, dép lê
Váy nâu, áo gụ chân quê - dịu dàng
Con đường quen dẫn vào làng
Phất phơ trong gió - bao vàng ngang lưng
Từ khi đứt gánh... nửa chừng
Mùa vu lan lại rưng rưng nhớ Người
Chùm Di Lăng mướt mát tươi
Rải trên phần mộ - thơm nơi Mẹ nằm
VU LAN 2
Thương bầu vú mẹ tong teo
Một thời bao cấp đói, nghèo - phiếu tem
Nhiều đêm ngủ gật bên đèn
Trong tay còn nắm cuộn len tối mầu
Dắt con qua những cơ cầu
Ngoài bốn mươi - tóc trên đầu nhạt xanh
Mâm cơm lễnh loãng bát canh
Âu cà mặn đĩa dưa hành quanh năm
Mẹ như thân nhộng kiếp tằm
Nhả tơ rút ruột lặng thầm hy sinh
Đâu rồi trúc đẹp sân đình?
Đâu rồi Gái Nụ giòn, xinh Xứ Đoài?
**
Con giờ xe đẹp - áo dài
Lại thương mình Mẹ nằm ngoài bãi sông
VU LAN 3
Con không nhớ hơi sữa mẹ
Không hay mùi nước cốt trầu
Ngày con chào đời chỉ thấy
Vành khăn xô trắng trên đầu
**
Tên con là do cha đặt
Nhà không một tiếng à... ơi...
Mẹ ơi - ngày con đến lớp
Bạn bè gọi Tý mồ côi
**
Con thèm những trưa đứng bóng
Cái Na đứng ngóng Mẹ về
Xâu bánh đa vừng lúc lắc
Mắt đen - bừng sáng - quà quê
**
Bây giờ cha đi bước nữa
Dì luôn hắt hủi thân con
Bao đêm ngủ hè muỗi đốt
Bao lần roi vọt - no đòn
**
Con mơ được về bên Mẹ
Từng đêm để gối đầu tay
Nghe lời cằn nhăn khi ngủ
Đầu hôi như cú - Cha mày!
HM