Home » Tin tức » Văn hóa Xứ Đoài

CÔ GÁI SƠN TÂY

WEDnesday - 06/11/2013 08:14
CÔ GÁI SƠN TÂY

CÔ GÁI SƠN TÂY

Bài vè "Cô gái Sơn Tây" được Vũ Ngọc Phan sưu tầm và cho in lần đầu năm 1957. Có nhiều giai thoại khác nhau về bài vè này. Tuy nhiên, nội dung trong bài là những câu ca dao trào phúng tổng hợp của các tỉnh phía bắc, cường điệu những thói xấu của các cô gái, mục đích gây tiếng cười. Đây là một ví dụ điển hình về nghệ thuật phóng đại (còn gọi là thậm xưng)
 
 
CÔ GÁI SƠN TÂY


 
Phạm Văn Phát                                               
Lần theo câu ví mà lên
X
ốn xang thôi thúc đến quên đường về
Nồng nàn mặn chát khen chê
Nói đen ngỡ trắng, đam mê hiền tài
Quý nhân đâu bảo đúng sai
Lấy ai bầy tỏ lấy ai cậy nhờ
Sơn Tây từ bấy đến giờ
Câu vè bỏ ngỏ tin ngờ bất phân...

Nàng ơi: "... Yếm thủng tầy dần
Răng đen hạt nhót, má hồng trôn niêu"
Đích lời "thần khí" tình yêu
Thực hư, hư thực hai chiều đắm say
Xênh xang con gái xứ này
Má đồi sim chín, ngực đầy gió trăng...
Ngọc ngà sánh tựa hàm răng
Ánh nhìn thiên kiến kiêu căng xưa rồi
Cổ nhân huyền diệu xa xôi
Cúi xin thỉnh giáo chẳng hồi âm chi!
Nước hào im lặng chảy đi 
Thành Sơn chỉ thấy tinh kỳ Cờ Đen 

Bao giờ hạt nhót mới đen 
Chôn niêu mới trắng nghèo hèn mới sang?
Bởi ai không lấy được nàng
Trần gian yếm phải thủng toang tầy dần!
Cơ cầu chi thế cực thân
Búp măng đùi ếch thành chân cù lèo.
Không màng cũng lắm anh theo 
Đôi bờ sông Tích ngoằn ngoèo tại ai?
Chê chồng đâu phải đã sai?
Chồng con duyên phận sắc tài đố nhau
Nhị Hà đất lở lòng đau
Ba Vì cây mọc nối nhau ấm rừng
Dân gian khéo dửng dừng dưng
Tạo hóa đưa đẩy mấy từng thân ru
Mỹ miều ái ố trắng lu
Thanh thiên bạch nhật bảo gù lưng tôm
"Cô đẹp làm sao ba mươi sắu tỉnh đồn
Chân đi yểu điệu hình dong ai tầy
Giã gạo vú chấm đầu chầy..."
Nghe sao thảm hại, ngất ngây rối bời
Tự nhiên sao chép đắp bồi
Mía đồng bãi ngọt, chanh đồi gất chua
Sự đời cũng lắm đong đưa
Trời dư nắng đẹp, lại thừa bão giông.
Thế rồi:
Thành Nam, trấn Bắc, xứ Đông
Để em thỏa trí kén chồng gần xa.
Ước gì có phép nối ra
Đường hoa bất tận, xe hoa đến Đoài.
Thành Sơn, rèn trí luyện tài
Gia đình sự nghiệp cả hai vẹn tròn.
Đất lành, canh ngọt, cơm ngon
Sắu mươi ba tỉnh - sao còn hằn sâu?
Bảo xấu mà có xấu đâu?
Thay đời tạ lỗi. Đôi câu với người
Nước trong, trong vắt tiếng cười
Tiếng lòng đồng vọng, tình người xốn xang
Xứ Đoài nay đã sang trang
Thướt tha, uyển chuyển, dịu dàng nàng ơi !
Đẹp xinh lớp trẻ ngời ngời
Ngoa ngôn, lộng ngữ người ơi phớt lờ
Bởi chưng còn mãi đến giờ
Yếm đào giả thủng, má vờ bôi đen.
Đồng Mô bãi tắm tìm em
Câu vè"yếm thủng" được phen nhớ đời

Ghét nhau thêu dệt lắm lời
Tràn dân dã, lặn, ngụp, bơi"ngoa thần"
Yếm đào giả thủng tuyệt trần 
Chân trần trắng tựa ngó cần Tích Giang
Răng đều tăm tắp hai hàng
Trắng trong như ngọc bạc vàng kém xa
Miệng cười tủm tỉm như hoa
Má hồng ửng đỏ em là gái Sơn.
Ơn trời lành áo no cơm
Hình ảnh ngôn ngữ nét hơn tượng đài :
"Chả xinh cũng gái Xứ Đoài
Mà thiên hạ mới ngang tai mếch lòng"
PVP




Bài vè "Cô gái Sơn Tây" được Vũ Ngọc Phan sưu tầm và cho in lần đầu năm 1957. Có nhiều giai thoại khác nhau về bài vè này. Tuy nhiên, nội dung trong bài là những câu ca dao trào phúng tổng hợp của các tỉnh phía bắc, cường điệu những thói xấu của các cô gái, mục đích gây tiếng cười. Đây là một ví dụ điển hình về nghệ thuật phóng đại (còn gọi là thậm xưng)
Con gái Sơn Tây yếm thủng tầy dần,
Răng đen hạt nhót, chân đi cù nèo
Tóc rễ tre cô chải lược bồ cào
Xù xì da cóc, hắc lào tứ tung
Trên đầu chấy rụng như sung
Rốn lồi quả quýt, má hồng chôn niêu
Cô nghĩ mình cô aí ố mỹ miều
Việc nhà chẳng thiết, quyết liều thân ru !
Nách hôi sánh tổ chuột chù,
Mắt thì gián nhấm lại gù lưng tôm.
Cô đẹp làm sao ba mươi sáu tỉnh đồn,
Đồn qua tỉnh Bắc lại đồn tỉnh Đông,
Đồn rằng cô ả xóm trong,
Chân đi yểu điệu hình dung ai tầy:
Hai cổ tay cô bằng hai cái bắp cầy,
Thân hình nhỏ nhắn coi tầy voi nan,
Nước da cô trắng tựa hòn than,
Nằm đâu ngủ đấy lại toan chê chồng
Cái trứng rận to bằng quả nhãn lồng
Miệng cười tủm tỉm như sông Ngân hà
Con rận bằng con ba ba
Đêm nằm nó ngáy cả nhà thất kinh
Hàng xóm tưởng trộm đi rình
Té ra rận đực nóng mình bò ra.
Bánh đúc cô nếm nồi ba,
Mía re chép miệng cũng vài trăm cây
Giã gạo vú chấm đầu chầy
Xay thóc cả ngày được một đấu ba
Đêm nằm nghĩ ngợi gần xa
Giở mình một cái gẫy mười ba thang giường
Ra ruộng thì quên mất đường
Ra đồng cắt cỏ thì quên mất liềm
Đi chợ quên thúng quên tiền
Về nhà quên ngõ đâm xiên vào chùa.
Thổi cơm trên sống dưới khê
Chung quanh tứ bề như thể cháo hoa
Ăn thì nồi bảy nồi ba
Đầu năm chí cuối chẳng để ra đồng nào.
Rửa bát ngủ gật cầu ao,
Ngủ trưa mà gọi, kêu tao nhức đầu.
Nói thì cảu nhạu càu nhàu
Dậy cũng như nước đổ đầu lá khoai
Ăn thì chẳng chịu kém ai
Hễ nói đến gánh thì vai số thờ
Cô còn giữ thói lẳng lơ
Đánh như đập mẹt chẳng chừa được đâu.

Biên tập: Phạm Duy Trưởng

Total notes of this article: 5 in 1 rating
Click on stars to rate this article
chu Nội - 25/05/2016 09:08
hay quá
Comment addYour comments
Anti-spam codeRefresh

Newer articles

Older articles

 

LỜI NGỎ

Website đang trong quá trình thử nghiệm, điều hành phi lợi nhuận bởi các tình nguyện viên. Mọi ý kiến đóng góp của quý vị xin gửi về: vannghesontay@gmail.com; hoặc gọi theo số: 0904930188 

Quảng cáo2
Cá cảnh