Nguyễn Nữ Xuân Hằng
Ngày ấy tôi về tìm lại dấu hồn hoa
Cỏ úa tràn lên lối mộng ngọc ngà
Hương tháng giêng trễ qua mùa thu muộn
Gối cánh lên triền ủ mộng với kiêu sa
Mùa thu đầu tiên ngày ấy cũng rời xa
Bỏ tôi mộng một mình trong cổ tích
Tôi nối ngàn xưa với ngàn sau cô tịch
Thu giấu môi trầm Đông giấu cả hồn tôi
Có phải thật gần để xóa những phai phôi
Có phải ru lòng lên nỗi niềm đá cuội
Trên đỉnh thăng trầm có lần tôi tự hỏi
Đã về chưa ? hay cứ mãi mênh mông !?
Khúc du ca ai hát cuối dòng sông
Nghe tiếng vỡ òa thấm qua nguồn cội
Người qua mùa đông Nguyên trinh lời nông nỗi
Tôi qua xuân thì nghe ấm lạnh chút trần gian
Có lẽ hư vô hoa giáng ngọc cũng tàn
Rồi tháng năm có ai còn nhớ nữa
Ừ thì hôm nay tôi tìm về gõ cửa
Xin ngủ yên bình nghe gỗ đá nở ngàn hoa !
Ngậm ngãi lần theo dấu lặng thật thà
Đêm đong đưa hồn lạc vào huyền thoại
Những dấu xanh xưa ngàn thu tôi kể mãi
Ngày ấy tôi về tìm lại dấu hồn hoa !