NHÀ THƠ TRẦN ĐĂNG KHOA TƯ VẤN TÂM LÝ

Nhà thơ Trần Đăng Khoa

Nhà thơ Trần Đăng Khoa

Tư vấn tâm lý của nhà thơ Trần Đăng Khoa
Con trai tôi năm nay học lớp 5, năm cuối của tiểu học. Cháu học ở một trường thuộc loại trường “điểm”, ở trung tâm thành phố. Trường có tiếng là học sinh ngoan, chăm học, chủ yếu là con cái các gia đình công chức, bộ đội, công an. Cũng là trường năm nào cũng có nhiều học sinh giỏi, đi thi đoạt giải cao của thành phố. Gửi con vào đấy, các bố mẹ đều bảo nhau là yên tâm, không sợ con đua đòi. Mặc dù học sinh tiểu học thì hãy còn bé lắm nhưng thời buổi xã hội ồn ào nhốn nháo thế này cũng không biết đâu mà lần. 
Trường cũng có lớp chọn. Bắt đầu từ lớp hai, mỗi năm trường lại “nhặt” học sinh giỏi từ các lớp thường vào lớp chọn, không phải lo “chạy chọt” gì, và các bạn ở lớp chọn mà học yếu thì lại bị loại ra. Con trai tôi cũng được vào lớp chọn từ năm lớp 3.
Cô giáo chủ nhiệm lớp rất nghiêm, nói một câu cứ gọi là học sinh nghe răm rắp, giờ học giờ chơi đâu ra đấy. Phụ huynh chiều chiều đón con ở cổng trường, nói chuyện với nhau, ai cũng bảo con được học lớp của cô đúng là yên tâm hẳn.
Phải nói thêm là tôi có hai đứa con, cậu trai lớp 5 là anh, còn em bé là gái, đang học lớp 2. Ở nhà hai anh em vẫn chành chọe nhau suốt ngày, có khi chỉ vì tranh giành đồ chơi. Câu cửa miệng mỗi ngày của tôi, khi hai anh em chành chọe là: “Con có biết làm anh không hả?"
Tôi nói dài dòng như thế cốt để diễn đạt một điều rằng trong cái nhìn của tôi, trong suy nghĩ của tôi thì con tôi vẫn còn rất nhỏ, hoàn toàn là một đứa bé 11 tuổi với tất cả những “đặc thù” của trẻ con. 
Nhưng một ngày, con tôi đã khiến tôi hoàn toàn bất ngờ. Ấy là tôi vô tình phát hiện ra con trai tôi đã có tài khoản Facebook, khi tôi tìm Facebook của trường con để tham khảo thông tin liên quan đến việc học hành thi cử. Con trai tôi dùng nick là tên thật của nó, nhưng ảnh đại diện (avatar) lại là một cô bé. Một cô bé xinh xắn, dễ thương, với đôi mắt rất thông minh và cặp má phính. 
Tôi tò mò vào xem, nhận ra đúng là trang cá nhân của con trai mình thông qua các status (trạng thái) và comment (bình luận) của nó và các bạn. Tôi còn biết được cô bé trong tấm ảnh dùng làm avatar của nó được các bạn gọi là hot girl. Kinh ngạc hơn, theo như những gì công khai trên Facebook của cậu con trai 11 tuổi của tôi thì hot girl đó chính là… bạn gái của nó. 
Tôi hi vọng là mình nhầm, hi vọng là mình đang vào facebook của một cậu bé khác, nhưng càng xem thì càng nhận ra không phải mình nhầm, mà đúng là con trai tôi thật. Tệ hơn, bọn trẻ con (tức là con trai tôi và “bạn gái” nó) còn chẳng ngại ngần viết ra những dòng rất người lớn về nhau, với nhau. Nào là nhớ nhung, nào là lúc nào cũng nghĩ đến cậu, nào là muốn cầm tay cậu, nào là muốn ngửi mùi của cậu, nào là muốn được ngồi cạnh cậu
Tôi ngồi nghệt ra trước màn hình máy tính đến hàng chục phút. Thực sự không biết nên nghĩ thế nào về điều này, càng không biết phải xử lý thế nào. Lâu nay, thỉnh thoảng nghe bạn bè nói về con cái của họ, có những cậu bé cô bé mới tiểu học đã thích bạn nọ bạn kia tôi chỉ phì cười, coi là chuyện vớ vẩn. Nhưng giờ thì câu chuyện đó đã “vận” vào đúng gia đình mình, con trai mình. Bây giờ nghĩ lại tôi mới thấy, đúng là thời gian gần đây con trai tôi có những đổi thay khiến tôi rất ngạc nhiên.
Ví dụ, nó nhất thiết phải đóng cửa phòng khi thay quần áo, rất thích diện quần áo đẹp, rồi mỗi hôm trước khi đến trường lại phải ngắm vuốt chán với mái tóc. Thỉnh thoảng lại cười một mình, thỉnh thoảng mẹ lại bắt gặp quên cả học bài, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Mà cửa sổ chung cư tầng 12 thì có cái gì mà nhìn chứ. 
Còn nữa, từ năm con học lớp 4, tôi cho con mượn chiếc máy tính để bàn, đặt trong phòng nó, cho nó tự học Tin học ở nhà. Thỉnh thoảng có đề tập làm văn tả cây nọ, con kia mà con không có kiến thức thì mẹ bảo con tự lên mạng mà tìm thông tin, hình ảnh.
Và rồi tôi đã “tóm” được con đang hí húi chat trên Facebook, lúc đã 11 giờ đêm. Nội dung thì tôi không đọc được vì nó đã kịp đóng cửa sổ chat đánh bụp, nhưng tôi kịp nhìn ra giao diện. Đêm muộn rồi, tôi không mắng, chỉ nhắc nhở và nói rằng nếu còn tái phạm một lần nữa thì mẹ sẽ tịch thu máy tính. 
Tôi thực sự cảm thấy bối rối. Tôi cũng cảm thấy rằng đây là một vấn đề phải được xử lý một cách khéo léo, cẩn trọng, tế nhị. Và về một khía cạnh nào đó thì con trai tôi đã bắt đầu lớn thật, có những nhu cầu về tình cảm thật. Nhưng tôi cũng không thể thoát ra khỏi ý nghĩ rằng con tôi mới chỉ là một đứa trẻ. Một đứa trẻ mà đến cả ăn, ngủ, vệ sinh mẹ vẫn còn phải lo. 
Tôi chưa nói rằng hai vợ chồng tôi đã li dị. Chồng tôi đã có người vợ khác, có con, nghĩa là điều kiện để một ông bố gần gũi, tâm sự với con trai là gần như không thể. 
Nhà chỉ có ba mẹ con, cứ nghĩ tới việc con mới học lớp 5 mà đã suốt ngày nghĩ tới “bạn gái” thì còn tâm trí đâu mà học hành là tôi lại sốt hết cả ruột. Càng nghĩ càng rối. Tôi phải bắt đầu 
từ đâu để giải quyết việc này, thưa các chuyên gia?
(Minh Loan Cát Dài - Hải Phòng)

Trần Đăng Khoa
Chuyện con chị, tôi thấy cũng không có gì đáng phải lo ngại. Thông thường trẻ em phát triển giới tính rất sớm. Không phải chỉ bây giờ, khi đời sống cởi mở, các cháu bị tác động bởi sách báo, phim ảnh và truyền thông, mà cách đây từ hơn nửa thế kỷ, khi đời sống còn khép kín bởi ảnh hưởng rất nặng nề của lễ giáo phong kiến, thi sĩ Hoàng Cầm vẫn có những mối tình khá sâu nặng khi ông mới ở lứa tuổi vị thành niên, đúng bằng lứa tuổi con chị.
Ở trường hợp con chị, vẫn là tình cảm bạn bè trẻ con, dù có nhuốm chút màu đặc biệt, nhưng vẫn không phải tình yêu, không phải chuyện đôi lứa. Còn với ông Hoàng thi sĩ thì đó là tình yêu thật sự. Một mối tình vừa khép vừa mở, rất oái oăm. Bởi người tình lại lớn tuổi, lớn gấp đôi tuổi ông mà ông gọi là chị.
“Người tình bà chị” ấy cứ mang mang trong tâm hồn ông, giúp ông có những khoảnh khắc thăng hoa, để lại cho chúng ta những bài thơ rất độc đáo và đặc sắc: “Lá diêu bông”, “Vào vườn ổi”, “Cỗ bài Tam cúc"
Nơm nớp trong ông là nỗi lo mất người yêu. Bởi mình không bao giờ có thể đến được với nàng, bởi mình vẫn là trẻ con, còn nàng thì sẽ phải lấy chồng. Ông chỉ muốn lưu giữ những khoảnh khắc hiện tại, hóa thạch thời hiện tại: “Em đừng lớn nữa, chị đừng đi…”
Tôi là một người rất mô phạm. Chỉ bây giờ già khú ra rồi thì mới đùa. Tôi còn công khai trên kênh truyền thông, gọi bà chị nhà thơ rất nổi tiếng 74 tuổi, còn hơn ông anh cả của tôi là bồ trẻ và cô em đồng nghiệp mó trên ba mươi tuổi là bồ già. Rồi còn rất nhiều bồ nữa. Có lần, tôi còn gọi anh bạn cùng cơ quan vào, đóng chặt cửa lại rồi mới thầm thì: “Này anh thông báo với chú một tin rất kinh có liên quan đến chú. Khủng khiếp lắm. Nhưng chú phải bình tĩnh. Bình tĩnh”. Anh chàng mặt tái mét vì sợ. “Vợ chú có bồ đấy. Mà rất lâu rồi. Bồ của vợ chú chính là…anh”. Anh chàng mừng cúa lên: “Ối giời! Bác làm em vinh dự quá. Cả nhà em, cả họ hàng em đội ơn bác. Bác đã làm một việc rất phúc đức! Có lần Tết, tôi nhắn tin: “Anh nhờ chú chuyển cho bồ yêu của anh là vợ chú một cái hôn thắm nồng”. “Ối, bác tự đi mà làm. Em không đủ dũng khí để làm một cái việc kinh khủng như thế!”. Đấy, già rồi, sắp xuống lỗ rồi lại “lăng loàn” thế đấy, chứ thời còn trẻ, ở cái tuổi đang yêu, tôi nghiêm trang như một ông chính uỷ. Ông chính uỷ mô phạm đến mức, không ít người còn nghi lão “ái nam, ái nữ”, vậy mà ở lứa tuổi con chị, lão cũng có một cô nàngDDuynxxinee rất đặc biệt. hơi lác, nhưng rất xinh. Buổi học nào vắng nàng, tôi thấy chống chếnh, hẫng hụt lắm 
Tôi cũng đã có bao nhiêu thơ tặng cô nàngDDuynxxinee bé hin của tôi từ hồi lớp 4 lớp 5: “Mắt em, ôi đẹp quá/ Nhìn được cả hai nơi/ Ngắm anh có mỗi mắt/ Còn một mắt liếc trời”. “Chiều mưa, mình bước xuống đò/ Chỉ thương bạn đứng trên bờ nhìn theo/ Bờ lùi, dáng bạn xiêu xiêu/ Và chiều từ ấy thành chiều nhớ nhau”. “Con mắt trời nóng bỏng/ Rừng rực những ngôi sao/ Đêm đêm con mắt ấy/ Cháy bùng trên mặt ao/ Thẳm sâu con mắt đất/ Hun hút những giếng thơi/ Đêm đêm con mắt ấy/ Nói điều chi với trời?”. 
Bây giờ, “người trong mộng” ở lứa tuổi học trò của tôi đã là bà ngoại của bốn đứa cháu to lớn lộc khộc, tôi mới tiết lộ bí mật nằm sau những câu thơ ấy. Bà lão rất bất ngờ: “Sao hồi ấy ông không nói thẳng với tôi?”. “Tôi nói có khi bà lại nghĩ tôi hâm!”. “Không, nếu biết tôi sẽ không bao giờ gặp lại ông nữa. Để trong ông, tôi vẫn mãi là một thiên thần, chứ không phải một con mụ phục phịch, mặt mũi nhăn nheo như quả trám khô!”.
Kể lại những chuyện dông dài ấy, để chị thấy rằng, con trai chị là một cậu bé bình thường, lành mạnh. Chị là mẹ cháu. Một bà mẹ tuyệt vời, vì rất quan tâm đến con, lo lắng cho con. Nhưng, như tôi cũng đã nói, chị còn phải phấn đấu để trở thành một người bạn thân của cháu. Không phải bà mẹ nào cũng thành bạn thân của con.
Có nhiều bí mật riêng tư, các con có thể bộc lộ với bạn mà không bao giờ nói với bố mẹ. Khi chị là bạn thân của cháu, chị mới thực sự “gần” được cháu, mới có thể giúp cháu, định hướng cho cháu trong mọi lựa chọn và quyết định những phương án tối ưu nhất. Tất nhiên định hướng cũng phải rất khéo đấy. Định hướng mà như không định hướng. Thế mới chuẩn.