SUY NGHĨ VỀ MỘT BÀI THƠ

Bài viết của Hồ Ngọc Thắng
Ngày 9.5.2017 tôi đã đăng trên dòng thời gian bài thơ MẶT TRẬN THẦM LẶNG. Bài thơ viết dựa trên cảm hứng từ lời kể của Anh hùng lực lượng vũ trang - nhà tình báo chiến lược Phạm Xuân Ẩn. Ba tháng sau, sau khi một số người hả hê viết và đăng bài trên internet để xúc phạm tôi, một vài người bạn đã hỏi khéo anh là người của Tổng cục X? Tôi không đưa ra bất kỳ câu trả lời nào, bởi nói không sẽ bị cho là nói dối, còn bảo có thì không đúng với thực tế và họ sẽ cho tôi là người nói phét. Hôm nay tôi muốn nói với các bạn rằng: Với bài thơ này, tôi muốn ca ngợi những người Việt Nam đã anh dũng đấu tranh vì một nước Việt Nam hòa bình, độc lập và thống nhất. Họ là ai không quan trọng, họ đấu tranh trên mặt trận nào cũng không quan trọng, vấn đề là họ đã dũng cảm bảo vệ Tổ quốc, đã xứng danh dòng máu Lạc Hồng, đã hy sinh tất cả vì độc lập và danh dự dân tộc. Vì thế họ luôn là những con người cao cả và luôn được trân trọng. Nhân đây, một lần nữa gửi tới các bạn bài thơ.

Anh hùng LLVT nhân dân Phạm Xuân Ẩn

MẶT TRẬN THẦM LẶNG
Ai cũng bảo, mặt trận anh thầm lặng
Không đạn bom, cũng chẳng chiến hào
Chỉ có cái đầu lạnh và trái tim vàng, nhẹ bước
Lặng lẽ đường đời như một kẻ tha phương
Thầm lặng ư? Mấy ai có biết
Cũng ồn ào, dữ dội
Không kém đồng đội trên chiến hào trước họng súng quân thù
Mà còn hiểm họa rập rình, và biết bao cám dỗ 
Là tình, là tiền, là tha hóa lương tri
Để rồi phải sống kiếp con chim trong lồng
Con cá vàng trong chậu cảnh
Nhưng anh đã vượt qua, làm chủ trái tim mình
Đến một ngày trở về với quê cha
Đi giữa cờ hoa, vui Ngày vui đại thắng
Tận đáy lòng vang vọng khải hoàn ca.
HNT