Chị Oanh già ở xóm trọ

Bài viết của Song Hà

Sáng ra đang ngủ nướng để đỡ tốn năm nghìn bạc xôi thì ngoài sân râm ran tiếng chửi. Tiếng của một đứa con gái xoe xóe như xé vải, lên bổng xuống trầm đầy nhạc tính. Quay sang bảo Thắng trố, mày ra xem xem đứa nào chửi mà kinh thế! Thắng trố bận quả quần đùi kẻ ca rô lùng thùng đẩy cửa ra ngó nghiêng, lát sau quay vào vừa cười vừa nói “Mẹ, đéo biết thằng nào lại ăn trộm quần lót em Oanh !” 
Tưởng gì chứ cái sự mất quần chip của chị Oanh cả khu trọ này không còn lạ nữa, nhưng lạ cái là chúng nó cứ nhè quần chị mà thuổng trong khi quần của rất nhiều đứa con gái treo cùng vẫn nguyên xi. Bảo Thắng trố, này theo mày vì sao quần chip em Oanh lại có sức hấp dẫn như thế? Liệu chúng ta có nên làm cái luận văn tiến sỹ kiểu “Đặc điểm nhận dạng và sức hấp dẫn kỳ lạ của quần lót chị Oanh” không nhỉ? Thắng trố cười khùng khục trong cổ nói ờ hay, có khi làm xong anh nộp mẹ cho bọn Viện khoa học xã hội – nhân văn được đấy. Chỉ mong sau này trở thành tiến sỹ Song Hà lừng danh đừng quên thằng em này là được!
Lại nói về vụ án chị Oanh mất quần. Chị Oanh tên tục gọi là Oanh già (sau lưng anh em khu trọ có đứa kêu bằng nhũ danh Oanh cave). Chị hơn mình vài tuổi, hoặc cũng có thể bằng. Ngày đầu gặp nhau, hỏi tên tuổi xong chị nói Hà gọi chị bằng chị đi. Mình vâng, bảo sao cũng được nhưng mắt thì nhìn chằm chằm vào vòng 1 căng đét như cặp bưởi Diễn của chị.
Chị công tác ở quán karaoke nằm trên đường Nguyễn Trãi. Do đặc thù nghề nghiệp nên cách ăn mặc của chị nổi bật giữa khu trọ tồi tàn và nhếch nhác. Mùa đông, chị vẫn bận quả quần đùi jeans rách te tua, để lộ cặp đùi thon như đùi ếch; bên trên áo phông mỏng bó sát, áo khoác đen dài đến đầu gối. Mỗi lần chị đi qua phòng, Thắng trố quẳng cả điếu cày, chạy theo hít lấy hít để khen khiếp, người gì mà thơm như múi mít!
Chị Oanh đi sớm về khuya, hoặc nhiều khi chả theo giờ giấc cố định nào. Mấy lần đầu chị kêu mất quần, mình cứ nghĩ là quần dài và đồ rằng thủ phạm là các chú nghiện trong khu vực, vì quần dài mới bán được giá. Nghe chị chửi điếc cả tai, mình nhã nhặn nói.
“Thôi thì coi như người ta đã chót ngưỡng mộ cô nương, quần mất thì đã mất rồi, cô nương làm kinh động há chẳng phải vô ích lắm ru?”
Nghe xong chị tuôn cho một tràng “Tổ sư thằng nào ăn cắp quần lót của bà thì đưa về cho thằng bố nó ở nhà úp vào mặt thay khẩu trang nhé!”
Mình thộn cả mặt, đứng gãi gãi đầu vì ngượng, bèn vớt vát nói thôi chị yên tâm, để em lập chuyên án điều tra xem thằng nào lại làm cái trò khiến anh em con trai trong khu trọ mất hết cả mặt như thế này. Nói xong bảo Vinh nghệ “Mày mượn chị Oanh cái quần chip, loại đã mặc 3 tuần liền chưa thay rồi thẩm cho quen mùi, sau đó lục tung mọi ngóc ngách tất cả các phòng xem sao”. Minh nghệ chửi um lên, nói mi đừng xui trẻ con ăn cứt gà sáp nha! Anh em ôm bụng cười chảy nước mắt.
Thắng trố bảo “Mà không biết chúng nó lấy quần lót làm gì nhỉ? Hay để làm tư liệu quay tay?”. Chịu, cho đến tận bây giờ sau nhiều năm trôi qua, ban chuyên án vẫn không thể biết thủ phạm là ai và trộm quần lót để làm gì. Các điều tra viên chỉ biết nhắc nhở chị Oanh lần sau nên chọn mua loại quần nhão nhão chút, kích cỡ và chất liệu kiểu như của các bà mới đẻ dậy để nghi phạm đỡ bị kích thích mà nảy sinh dâm ý. Quả nhiên kể từ đó chị Oanh thôi mất quần thật.
Mình vô tình chạm mặt chị Oanh trong một lần đi chơi khuya về. Hôm ấy mưa phùn, trời mua đông lành lạnh. Đang cắm cúi vừa bước vừa mải tránh mấy vũng nước chợt bắt gặp một em gái tay phải cầm ô, tay trái xách một bịch trứng, quả vòng 3 chắc chắn trồi lên sau chiếc quần short bò xanh khiến mình ngẩn ngơ mất 4 phút. Thấy mình đầu trần đi giữa mưa, short bò quay sang cười cười. Ngó mặt quen quen, mình bắt chuyện “Ơ, hình như em ở cùng khu với anh thì phải?”.
Short bò gật đầu rồi lí nhí “Anh có đi nhờ không em cho đi ké ô khỏi ướt?” Mình sướng âm ỉ đi nép vào. Đi sát người nhau nên khuỷu tay mình cứ liên tục vô tình cạ cạ vào eo em ấy. Trời ơi, da thịt con gái mềm nhũn, đã thế lại vừa ấm vừa thơm cứ như mới chui trong chăn ra, làm tim mình nhảy lao xao trong lồng ngực. Quãng đường bình thường đi mãi không hết, hôm nay sao mà ngắn thế không biết!
“Em mua gì đấy”. Biết thừa còn hỏi.
“Dạ, buồn buồn mua ít trứng vịt lộn về nhấm nháp cho đỡ chán!”
“Em ở một mình à?”
“Vâng! Mà anh tên gì nhỉ? Quê ở đâu?”
“Anh là Hà! Anh quê mãi miền Trung. Còn em?”
“Tên em nghe điêu lắm, Hoàng Oanh”.
“Tên em đẹp thật, Hoàng Oanh nghĩa là con chim oanh vàng. Chắc em hát hay lắm?”
“Ôi lần đầu tiên có người nói cho em biết ý nghĩa về cái tên của mình. Anh Hà giỏi quá, hihi! Nhưng anh Hà sinh năm mấy?”
“Anh á? Anh sinh năm xx”
Short bò nhoẻn miệng cười, nói thế mà nãy giờ cứ xưng anh ngon lành. Hà gọi chị bằng chị đi. Mình bảo dạ vâng, sao cũng được. Tuổi tác chỉ là thước đo thời gian, sự trưởng thành về mặt nhận thức và vốn sống mới là điều quan trọng. Chị Oanh bĩu môi bật cười “Ái chà, hôm nay mình vinh dự được làm quen với một triết gia mà không biết, hihi!”.
Mình không biết tại sao lại bật ra câu nói ngớ ngẩn đó nữa, có lẽ do chưa quen nói chuyện với một đứa con gái vừa đẹp vừa thơm như chị! Ai đó từng nói, trước người phụ nữ đẹp, đàn ông chúng ta đều trở nên khờ khạo và thô kệch. Mà mình thì chỉ cần liếc trộm bộ ngực của chị thôi đã thấy ngộp thở, đầu óc lơ mơ như trên trời rơi xuống, không nói lắp là may lắm rồi.
Đến khu trọ, thấy mình tần ngần, chị Oanh rụt rè bảo “Vào phòng chị ăn vịt lộn cho vui không?” Lúc ấy cũng khuya rồi, thấy vắng vẻ nên mình đánh liều gật đầu. Phòng chị Oanh nằm trong góc, đồ đạc chỉ có cái tủ vải xanh nước biển đựng quần áo, cái bàn nhựa, một cái gương treo bên tường và rất nhiều giày dép. Trên cái phản gỗ rộng một mét là tấm nệm phủ ga hồng, cái gối xinh xinh cũng hồng nốt, tất cả tỏa ra mùi gì đấy rất dễ chịu và đầy hấp dẫn mà các nhà xã hội học thống nhất gọi là mùi đàn bà. Nó khiến một thằng trai lơ ngơ trong sáng như mình bủn rủn tay chân mất một số giây.
Chị Oanh bảo ngồi đây để chị ra rửa lại nhúm rau thơm. Mình ngồi khoanh chân trên nệm, nhìn theo cái eo con ong của chị mà chỉ muốn rút giấy bút ra biên ngay bài lục bát trữ tình hay cỡ “Rõ ràng trong ngọc trắng ngà. Dày dày đúc sẵn một tòa thiên nhiên” của đại thi hào đồng hương.
Rửa rau xong chị Oanh bày trứng ra bát, đập sẵn một quả cho mình. Bây giờ mới có dịp nhìn kỹ chị hơn dưới ánh đèn nê ông: mặt đúng kiểu trái xoan, mũi thon, lông mi dày và cong, ánh mắt…chao ôi ánh mắt của chị! Chị rất ít nói, vẻ mặt khi nào cũng lạnh lẽo. Tất cả những gì muốn nói, có lẽ đôi mắt ấy đã nói lên tất cả rồi. Đôi mắt chị nhìn kỹ hơi buồn, nó vừa toát lên vẻ hờ hững, chán chường của một người đã đi qua quá nhiều ê chề, cay đắng và tủi nhục; vừa tỉnh rụi như nhìn xuyên thấu tim gan kẻ khác. Những lúc chị cười trông lành và đẹp đến nao lòng.
“Hà làm tí không?”
Chị Oanh lôi dưới gậm giường lên chai rượu ngâm thuốc Bắc, mùi ngai ngái rất dễ chịu, rồi nói tiếp.
“Có ông khách biếu chị. Ông ấy bảo rượu này uống vào “người ngủ, củ thức” đây, hihi!
Có vẻ như rượu ngâm ba kích. Mình nói dạ em uống với chị chén cho vui. Rượu rót ra cốc nhựa, trứng vịt, rau răm, vài tép tỏi sống và lát chanh… nhìn qua đã kích thích rồi. Hai chị em ăn mỗi người 3 quả trứng, uống gần hết nửa chai Lavie rượu thuốc. Ngoài trời mưa mỗi lúc mỗi dày hạt, chị Oanh chạy ra đóng cửa, nói cho đỡ gió. Mặt chị ửng hồng trông rất đáng yêu. Có tí men, vui mồm chị bảo.
“Hà có muốn nghe chuyện của chị không?”
Mình gật đầu. Chị nói cuộc đời chị buồn lắm, nếu em thích nghe cave kể chuyện thì để chị kể cho, còn tin hay không tùy em. Nhấp chút rượu còn lại trong cốc nhựa cáu bẩn, nhìn vào đôi mắt trầm ngâm và đẹp như mắt bồ câu của chị, mình nói chị kể đi, em tin chị.
Chuyện của chị.
Hơn ba năm trước gia đình chị ở quê nợ một chủ nhà hàng khoản tiền mấy chục triệu để làm ăn, dần dần lãi mẹ đẻ lãi con dẫn đến mất khả năng trả nợ. Ngày cuối cùng, tay chủ nhà hàng gợi ý đưa chị về làm nhân viện phục vụ, công xá hàng tháng trừ dần vào khoản nợ. Thế là từ đó chị bị giam lỏng trong một nhà hàng ở Lương Sơn (Hòa Bình). Ở đó chị vừa bưng bê vừa làm tay vịn cho khách. Thi thoảng bạn bè, chiến hữu của ông chủ có nhu cầu “làm tí”, chị được đưa ra trưng dụng. Những ngày đó nhiều khi chị muốn mở cửa nhắm mắt nhảy xuống từ ban công tầng 2 cho chết quách đi, nhưng lại sợ nhỡ không chết hẳn mà sống dở, chết dở còn khổ hơn nên thôi.
“Chị đã từng ngủ với hơn 40 người đàn ông, có người bằng tuổi ông ngoại chị”. Dừng lại một lúc, chị nói tiếp.
“Em có ghê tởm chị không? Có khinh chị không?”
Mình im lặng, đẩy cửa ra ngoài hút điếu thuốc. Ngoài trời rất lạnh, bầu trời đen kịt không một đốm sáng. Lúc ấy rượu tây tây, đầu lơ mơ rất mệt mỏi. Mình lại bể nước múc một gàu, ngửa cổ uống một hơi cho đỡ háo rồi vục mặt vào nước lạnh. Thấy dễ chịu hơn bèn quay lại phòng chị Oanh.
“Trời! Em làm gì mà tóc tai ướt hết cả rồi!”
Chị Oanh hốt hoảng la toáng lên rồi vớ lấy cái khăn mặt đưa cho mình. Lau xong tóc tai, mặt mũi, mình bảo chị kể tiếp đi.
Chị Oanh kể tiếp.
Thế rồi cách đây gần một năm, một hôm có ông khách già trạc 60 tuổi đến nhậu nhẹt chỗ chị. Qua lại vài lần, ông ấy nói thích chị. Ông ta làm chủ thầu xây dựng, gia đình vợ con ở dưới Hà Nội. “Nếu em đồng ý làm bồ nhí anh, anh sẽ cứu em ra khỏi đây”, ông ta nói với chị. Suy nghĩ mất mấy tuần, cuối cùng chị đồng ý. Ông ta đưa chị xuống đây, thuê cho chị cái phòng này. Chi vừa biết ơn nhưng vừa thấy ghê tởm mỗi khi thằng già ấy đụng đến người mình. Chi thấy có lỗi với bạn trai cũ. Anh ấy rất giống em, dong dỏng cao và hay cười. Nụ cười hiền lắm. Chị thật khốn nạn em nhỉ!
Nói đến đây nước mắt chị ngân ngấn. Nhìn chị co ro trong chăn như con mèo ốm, bất giác trong lòng dâng lên cảm giác vừa tội nghiệp vừa thấy gần gũi.
“Ngồi vào đây khỏi lạnh!”
Chị kéo chăn khoác lên vai mình, hơi thở chị nóng rát bên tai. Mùi cơ thể con gái lẫn với mùi mỹ phẩm hòa quyện khiến mình ngây ngất.
“Mà Hà có bạn gái chưa?”. Chợt chị ngước lên nhìn chằm chằm vào mắt mình.
Mình nói dạ chưa chị ơi! Thân em đến cái xe đạp cọc cạch còn phải đi mượn, đứa nào nó dám yêu hả chị!
Chị cười gượng gạo rồi vòng tay ôm khẽ lên vai mình.
“Chị ôm em một cái được không?”
Mình ngồi ngoan như cún, mặt đực ra không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Cảm giác có cái gì đó ấm sực, nhú nhú cạ vào lưng. Mặt chị rất gần, hơi thở phảng phất mùi rượu phả nóng hết cả gáy.
“Cho em hôn chị một giây được không?”
Tự nhiên mồm mình buột ra lời đề nghị khiếm nhã, đáng lẽ không nên nói đó. Nói xong mặt mình tê tê mất mấy giây vì ngại.
“Em nên để dành nụ hôn đó cho người yêu thì tốt hơn, đừng hôn môi một đứa con gái từng là cave như chị!”
Chị bật cười khanh khách khiến mình hoang mang không hiểu chị đang đùa hay thật. Cho đến nhiều năm sau, khi đã tự cho là rất hiểu tâm lý phụ nữ, mình vẫn không hiểu nụ cười đêm hôm đó nghĩa là gì và vì sao chị từ chối. Chị giữ cho mình hay giữ cho sự “trong sáng” của một thằng giai lớ ngớ mới lớn, chưa biết mùi đàn bà là gì?
“Thế này nhá! Có ưng không?”
Đang tẽn tò vì bị từ chối, bỗng nhiên giật nẩy người khi chị nắm bàn tay mình áp vào ngực chị. Người mình khi ấy như bị điện giật, cứ ngồi yên vì chỉ sợ nếu cựa quậy một chút có thể chảy máu cam.
“Cốc cốc cốc… Chi Oanh ơi! Cho em mượn cái sục, em nấu ấm nước sôi pha trà!”
Bên ngoài cửa, giọng thằng ôn Minh nghệ trọ trẹ không lẫn vào đâu được. Mình điên hết cả tiết chửi thầm, sục sục cái thằng cụ nhà mày mà sục giờ này à! Chị Oanh ngồi phắt dậy chạy ra mở cửa. Minh nghệ mặc quả quần đùi đen, lùng thùng đến đầu gối đứng co ro ngay trước hiên. Ngại quá mình tung chăn xỏ dép tỏ ong lò mò đi ra. Minh nghệ thấy mình, cười khe khe trong cổ, nói “Đỏ thôi rồi hè! Hehe”.
Thế là xong phim. Về phòng mình gọi Minh nghệ sang chửi.
“Mẹ cái loại bẩn tính, biết bố mày bên trong còn giả vờ bày đặt mượn sục”.
Minh nghệ ú ớ nói, ơ thề là tau đéo biết thật, mà hỏi cái, đã kịp chè chén chi chưa đó, hay mới tổ chức cháo lưỡi? Cha trời trời! Người em Oanh như khúc trắm đen ôm sướng phải biết, thằng bạn đỏ chi mà đỏ thôi rồi hè, chậc chậc chậc! Mình bảo điên à, đã kịp làm gì đâu. Đúng lúc Thắng trố chạy sang, xuýt xoa “Tôi rình bên ngoài thấy hết cả rồi nhé! Công nhận là chưa làm gì thật, chỉ mới sờ vú, khe khe”.
Sau đêm đó, chị Oanh tránh mặt mình. Gặp nhau ở cổng, mình chào, chị chỉ gật rồi bước thẳng. Mặt lạnh tanh như chưa hề quen biết.
Dạo đó khu trọ bắt đầu quen với cảnh thi thoảng có một bác già xơ vin, quần kaki, giầy nâu, cưỡi Dream ghé đến phòng chị Oanh. Dream Thái khi ấy gọi là “Rim cao” một siêu phẩm có giá đến ba bốn chục triệu nên anh em vừa ngưỡng mộ vừa ghét lão già. Thường cuối tuần lão già sẽ lịch xịch phóng Rim cao mò đến đợi sẵn ở cổng.
Chị Oanh thay đồ xong, mặt lạnh như tiền nhảy phắt lên xe, không ôm eo gì cả nhưng anh em cũng đoán được là đi đâu. Mỗi khi lão già chở chị Oanh đi khuất, Minh nghệ sẽ cầm quả điếu cày bằng tre dài 66 phân, nõ đúc bằng gang, đầu bịt nhôm, mua ở chợ Phùng Khoang chạy ra múa tít mù mấy vòng rồi chửi đổng “Xương cha thằng già dâm dục! Tau mong có ngày mi thượng mã phong chết mẹ đi!”. Thắng trố như thường lệ vòng tay trước ngực xuýt xoa “Phí thế! Phí thế!” Mấy chú sinh viên còn lại đẩy cửa thò mặt ra nuốt nước bọt ừng ực, đoạn thở dài 6 cái rồi lặng lẽ quay vào ôn tiếp môn “Những nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Mác – Lê Nin”.


Cho đến một hôm, lúc ấy khoảng 11 giờ đêm. Vừa về đến đầu ngõ bỗng nghe lao xao. Tiếng người rõ dần, giọng của rất nhiều người đàn bà ré lên tru tréo ngay trước phòng chị Oanh. Tiếng chân chạy thình thịch trên nền xi măng. Một khung cảnh cực kỳ hỗn loạn bày ra trước mắt. Ấy hình như là một vụ đánh ghen!
“Cắt cụt hết tóc nó đi”
“Rạch tiếp đi! Cho nó nát cái mặt ra chừa tội cướp chồng người khác!”
“Đánh chết mẹ con phò non này đi cho tao, tội vạ đâu tao chịu!”. Phu nhân bác già rít qua kẽ răng. Thật là một thảm cảnh chỉ có trong phim truyện dài tập Ấn Độ.
Đánh đấm, chửi bới một lúc, cả hội lục tục rút quân vì nạn nhân xem chừng ra rất nhiều máu, vả lại mặt mũi, tóc tai cũng đã tan nát và nham nhở đúng yêu cầu. Bấy giờ bọn khu trọ mới bật đèn lên. Trên giường, chị Oanh nằm thẳng cẳng. Máu đang rỉ ra khắp cả mặt, đầu tóc trắng hếu nham nhở vết kéo sắc lẻm.
Một đứa tả lại. Chị bị bẻ quặt tay ra sau lưng bởi hai đứa con gái bác chủ thầu, một đứa con gái khác rút dao lam ra, dạng chân như bổ củi, nhè vào mặt chị Oanh rạch lia lịa 4 -5 nhát. Máu phun ra như cắt tiết gà, tanh ngòm.
Gần 12 giờ đêm mình và Thắng trố chở chị ra bệnh viện Bộ xây dựng trên con Wave tàu, người chị mềm oặt trong tay mình. Vào viện khâu tổng cộng 28 mũi, tiêm một liều trợ sức, chị he hé mắt bảo cho chị về. Mình dạ rồi bế chị lên Wave tàu trở về phòng trọ.
Bây giờ thì chị nằm đây, da trắng bệch, hốc mắt tím ngắt và chằng chịt vết chỉ khâu.
Pha cho chị ly nước cam, mình nắm bàn tay chị. Bàn tay lạnh toát không một chút sinh khí. Mình nói, chị buồn lắm phải không? Chị lắc lắc đầu, nói không! Chị quen rồi em ạ! Mình hỏi quen gì ạ? Chị nói quen với cảm giác bị coi thường, cảm giác ê chề, nhục nhã vì bị hành hạ, quen với sự thương hại của người khác. Khổ đau nào cũng là do mình mà ra, chị không trách ai hết!
Sau lần đó, ở đâu được vài ngày, bỗng nhiên chị biệt tăm. Không ai biết chị đã chuyển đi đâu, hay đã trở về quê làm lại cuộc đời.



Một chiều cuối đông, đang loay hoay trước hiệu sách Tráng Tiền chợt có tiếng ai đó gọi bên tai “Hà, có phải Hà đó không?”. Quay mặt ra, bắt gặp một thiếu phụ ăn mặc sang trọng vừa bước xuống từ chiếc ô tô bóng loáng. Đôi mắt buồn buồn, sắc lẹm và tỉnh rụi như luôn nhìn thấu tim gan người khác nhìn mình chằm chằm. Mất 5 giây mình mới ớ người ra khi biết đó là chị Oanh già năm nao. Hất lọn tóc ra sau, chị hồ hởi reo lên “Trời ơi! Bao nhiêu năm chị vẫn nhận ra em, chị tài chưa? Tài chưa?”. Mình hỏi giờ chị thế nào rồi? Chị bảo lát đi cà phê với chị, chị kể cho nghe nha. Đời chị may quá còn có khúc sau, giờ chồng con đầm ấm rồi, số chị trời thương hi hi.
Mình cứ nhìn mãi vào đôi môi mòng mọng của chị rồi tự nhiên bật cười. Đôi môi mà mình từng hôn hụt trong một đêm mưa gió, bây giờ vẫn cong lên một cách đầy thách thức. Chị gõ gõ vào đầu mình hỏi “Em cười cái gì đấy?”.
Mình gãi đầu nói dạ, không có gì, chị cười hi hi nói đồ quỷ sứ. Chị biết thừa chú đang nghĩ gì trong đầu đó nha! Hi hi!
SH