NGƯỜI LÍNH NĂM XƯA

Tác giả: Chử Quốc Đông

Tác giả: Chử Quốc Đông

Bài viết của Chử Quốc Đông
 
Hai người lính bước vội lên xe điện. Chiếc ba lô cồng kềnh khiến anh chao đảo. Những ngày này, Hà Nội gắng gượng đứng lên sau những trận bom rải thảm. Sau một hồi len lỏi giữa đám người, hai người lính len được vào trong xe, họ quệt mồ hôi trên mặt, mắt lướt qua từng con phố, bồi hồi  nhớ thuở học trò, không biết có phải tạm biệt hay vĩnh biệt đây.
Bỗng có tiếng người con gái cất lên gắt gỏng:
- Này ... cái anh này đừng có làm bậy!...
- Xin lỗi ... tôi không cố ý ...
- Bộ đội lại có hành động mất văn hóa  thế à?...
Cô gái vừa nói, vừa cài khuy áo ngực.
- Không ... không ... tôi nói rồi, tôi không cố ý, vì xe đông quá chị thông cảm cho.
Anh bộ đội cố phân bua, đầu cúi xuống như có lời xin lỗi. Mọi con mắt đổ dồn về phía anh bộ đội, khiến mặt anh đỏ gay ngượng nghịu.
- Chúng tôi thực lòng xin lỗi chị và mọi người ... vì xe chật quá. Chúng tôi không bao giờ xàm sỡ thế. Anh bạn bộ đội vừa nói vừa nhìn mọi người cầu mong sự thông cảm.
 
Bẵng đi mấy năm ...
Có một người lính tay chống nạng gỗ chậm chạp đi trên sân ga, rồi rẽ vào khu chợ ở gần đó. Anh lại sạp hàng vải và quần áo may sẵn, tay chỉ vào chiếc áo bông:
- Chị ơi ... Chiếc áo này bao nhiêu tiền vậy?
Cô gái bán hàng ngẩng đầu nhìn khách. Sau phút ngỡ ngàng, mắt cô sáng lên, hình như cô nhận ra người đứng trước mặt:
- Có phải anh đi cùng với một anh bộ đội nữa trên một chuyến xe điện ... cách đây mấy năm?
Người lính tì người vào nạng gỗ, như đang nhớ lại điều gì:
- Vâng. Hình như đã gặp chị ở...
- Thế anh bạn  của anh đâu rồi? ...
Người lính thương binh  buồn rầu nói:
- Cái ngày đi trên chiếc xe ấy, vì chật chội quá đông nên có sự đụng chạm vô ý. Bạn tôi bị chị mắng, dù vô ý không có lỗi nhưng bạn tôi vốn là người biết tự trọng nên anh ấy day dứt lắm. Anh ấy luôn nói với tôi rằng sau này anh sẽ đi tìm gặp lại chị để thanh minh chuyện cũ. Anh ấy còn ca ngợi chị là một phụ nữ đứng đắn, cũng vì đề cao tính tự trọng nên người ta mới mắng mình...
Cô bán vải nghe thế, bèn hồi hộp hỏi:
- Thế giờ bạn anh đâu?
- Anh ấy đã hy sinh anh dũng trong một trận chiến đấu ác liệt, sau  khi tự tay bắn hạ hàng chục tên giặc và bắn cháy một xe tăng Mỹ.
Không để người thương binh nói hết, cô hàng vải đã vội bưng mặt khóc.
CQĐ