BIẾT TÌNH GIỐNG KẺ ĐÃNG DU

BIẾT TÌNH GIỐNG KẺ ĐÃNG DU
BIẾT TÌNH GIỐNG KẺ ĐÃNG DU

                               Minh Tuấn

Tự nhiên hồn dạ trống không
Chả rung chuông gió ,chả bồng bềnh mưa
Con tim tưởng đã dư thừa
Không lục hình bóng ,không đưa thơ tình…

 
Tự nhiên, hồn lại trách mình
Đem mưa lãnh đạm… Tưới tình nhạt thu
Biết tình giống kẻ đãng du
Sao không ngăn gió ,đến từ trăng hoa…

Lúa mùa giờ quả đã già
Chờ khi điểm thắm người ta gặt về
Cúc vàng sót nắng ven đê
Nghe ru người hát, não nề ,trách qua….

-Mát thơm cũng ở giếng nhà
Không như nước suối mưa pha nhập nhắng
Xin anh đừng có đến thăm
Con em chả biết …Gọi bằng hay cao???


 

Author: Minh Tuấn