CÂU HÁT TẶNG NGƯỜI

Thành cổ Sơn Tây

CÂU HÁT TẶNG NGƯỜI

                                      Quốc Toản



Tôi lớn lên và ra đi từ miền đất này.
Màu xanh chở che tôi
          với lời thân thương người gọi: Thị xã lá bàng!
Khúc quân hành tôi cõng những ngày khói lửa
             là lời của cha, của em và mây trắng xứ Đoài.
Hoài niệm tuổi thơ là con phố nhỏ, là tiếng chuông
                            nhà thờ rung mỗi khi chiều buông.
Hoa sữa dâng hương bao lần ngóng đợi
Mặt hồ xa xót trăng rơi!

Em ở đâu? Có nghe lòng ta gọi?
Cạn chiều rồi chưa hiểu hết lời quê
Như rễ si già mải miết lên đá ong thành cổ
Tháng năm chẳng hề phôi phai.
Câu ca xưa xin đừng nhắc lại
Giọng xứ Đoài bùi sắn khoai...

Tuổi trẻ của tôi 
Sơn Tây nằm trong đáy ba lô
Nỗi nhớ cồn cào qua miền đất lạ
Cuộc hành quân ba mươi năm
                             vẫn vẹn nguyên ý nghĩ
Hồn thiêng lóa nắng Ba Vì...
Khắc ghi những lời cha dặn
Xin hát rong câu hát tặng Người
Chút mặn mòi còn lại
                                      ...Sơn Tây!

 
 

Author: Quốc Toản