EM -CHIỀU THU

EM -CHIỀU THU

EM -CHIỀU THU

 
 
Sông cứ chảy chở thời gian ra biển
Mây cứ trôi mang ngày lại cho đêm
Giờ cứ đi vô thức đến lặng im
Mưa rồi nắng là lẽ đời vô tận.
 
Dù không muốn vẫn âm thầm đón nhận
Bởi dòng đời có dừng lại được đâu
Tóc vừa xanh đã điểm bạc mái đầu
Xuân mới đó, thu đã vàng phiến lá.
 
Tiếng bà ngoại gọi trong vội vã
Sợ sinh nhầm, có phải vậy không?
Thật trong tay mà tưởng cõi mênh mông
Đứa cháu ngoại bà nâng niu giấc ngọc.
 
Trăng cuối tháng vẫn xanh cao lồng lộng
Có phải em - Bà ngoại - chiều thu?

Quốc Hưng