KHÔNG CÓ NGƯỜI
- TUEsday - 15/07/2014 05:53
- |Close page
Nhà thơ Đàm Lan - Ban Mê Thuột - Đăklăk
KHÔNG CÓ NGƯỜI
Đàm Lan
Không có người nắng sao vàng đến thế
Hoa biếng cười và gió cũng thôi reo
Cả lá nữa cũng không còn xanh thẳm
Và cuối chiều mây trắng sẽ về đâu ?
Không có người đêm không tròn như giấc
Mắt không nồng môi chẳng biếc như xuân
Ngày thăm thẳm bên triền thu héo hắt
Ánh trăng mờ u uẩn một hồn hoang
Không có người sương cũng biết lang thang
Buông trễ nải dật dờ bên bóng núi
Phiến lá khô trầm mình theo con suối
Tiếng chim khàn âm cuối vọng tìm nhau
Không có người không có cả xưa sau
Không có bóng không có hình để nhớ
Không có mưa cũng không còn nắng nữa
Và tấc lòng không biết gửi cho ai
Đàm Lan
Không có người nắng sao vàng đến thế
Hoa biếng cười và gió cũng thôi reo
Cả lá nữa cũng không còn xanh thẳm
Và cuối chiều mây trắng sẽ về đâu ?
Không có người đêm không tròn như giấc
Mắt không nồng môi chẳng biếc như xuân
Ngày thăm thẳm bên triền thu héo hắt
Ánh trăng mờ u uẩn một hồn hoang
Không có người sương cũng biết lang thang
Buông trễ nải dật dờ bên bóng núi
Phiến lá khô trầm mình theo con suối
Tiếng chim khàn âm cuối vọng tìm nhau
Không có người không có cả xưa sau
Không có bóng không có hình để nhớ
Không có mưa cũng không còn nắng nữa
Và tấc lòng không biết gửi cho ai