Hải Minh
Xin em đấy - đừng tin
Những lời hoa vừa nói
Khi chiều nay - coi bói
Yêu hay là không yêu ?
**
Hoa trinh bạch, diễm kiều
Nhưng con tim vô cảm
Đi qua mùa - năm tháng
Chữ yêu chưa tròn lời
**
Sao em không cho tôi
Một lần thôi cơ hội
Gặp lần nào cũng vội
Đâu đã nói gì đâu ?
**
Như trầm giữa rừng sâu
Chờ tay em bóc vỏ
Cả khi ngừng hơi thở
Vẫn một lời - yêu em !
BÀI BÌNH CỦA HUỲNH XUÂN SƠN
Tác giả Hải Minh như anh tự nhận "tôi không phải nhà thơ/ chẳng là thi nhân nhớn/ một thằng gàn - cà chớn/ lấy chữ nghịch xếp câu" (Xin em), thế nhưng sau những lần "nghịch" ấy là những bài thơ rất đặc biệt. Xin Hãy Tin Tôi là một trong những bài thơ khiến người viết dừng lại sau khi đọc vì sự đặc biệt, rất riêng, rất lạ trong dòng thơ đang lặng lẽ tuôn chảy không ngừng.
...
Mạn phép tác giả, người viết mang Nó ra đặt riêng một nơi, khui và thưởng thức như một chai Vang Đỏ có lẽ đã được ủ rất lâu mới mang chưng cất và trình làng...
Xin Hãy Tin Tôi!
xin em đấy - đừng tin
những lời hoa vừa nói
khi chiều nay - coi bói
yêu hay là không yêu ?
**
hoa trinh bạch, diễm kiều
nhưng con tim vô cảm
đi qua mùa - năm tháng
chữ yêu chưa tròn lời
**
sao em không cho tôi
một lần thôi cơ hội
gặp lần nào cũng vội
đâu đã nói gì đâu ?
**
như trầm giữa rừng sâu
chờ tay em bóc vỏ
cả khi ngừng hơi thở
vẫn một lời - yêu em !
(Hải Minh)
Chai Rượu Tình vừa ngắm, vừa khui, chưa cần nhấp môi đã cảm nhận rằng ở trong Nó không chỉ có hương vị nồng cay thơm của Rượu, mà còn là cả tấm lòng thành, cả nhịp đập khát khao, chân thật của người ủ men, chưng cất gửi gắm vào. Tác giả không cần rào trước đón sau mà Xin Em Đấy! Làm như Xin là Em sẽ mủi lòng ngay vậy:
xin em đấy - đừng tin
những lời hoa vừa nói
khi chiều nay - coi bói
yêu hay là không yêu ?
Hình như khi cảm xúc trào dâng để bắt đầu vào "Xin Em Đấy", tác giả đã quên mình từng khẳng định chắc nịch rằng:
đừng tin quả đất hình tròn
đừng tin hổ báo thương con - quên mình
(Sám Hối)
Vậy mà sau khi biết Em của mình đã bói hoa, không biết kết quả cánh hoa cuối cùng rơi ra vào từ yêu hay là từ không? Chỉ biết rằng từ đó trái tim bấn loạn thúc giục phải xin em nào đâu chỉ xin em không còn đỡ... Ở đây là Xin em đấy. Chữ đấy nằm cuối câu như thể đã hết cách rồi mới phải xin em đấy đừng tin những gì đã bói!
Em đã trả lời ra sao ? Tác giả không đề cập đến. Kết thúc khổ thơ mở. Sang khổ thứ hai tác giả đã biến cuộc đối thoại với em thành độc thoại. Bởi vẫn là từ phía Anh nửa như khẳng định, nửa như thanh minh:
hoa trinh bạch, diễm kiều
nhưng con tim vô cảm
đi qua mùa - năm tháng
chữ yêu chưa tròn lời
Em bói bằng hoa gì vậy tác giả ơi? Hồng, Cúc, Thiên Lý hoặc giả Dã Quỳ hay Xuyến Chi? Anh đặt loài hoa mà anh khẳng định là "trinh bạch diễm kiều" ấy bên cạnh "Con tim vô cảm" thì ý thơ đã tố cáo rằng kết quả ban chiều khi Em bói ắt hẳn là "Không yêu" rồi phải không !?
Thêm nữa, có lẽ Em cũng tin vào cánh hoa cuối cùng ấy thì phải? Còn nữa, đã có lần tác giả đặt lên bàn cân mà đong đếm, mà so sánh rằng:
em sương thu bảng lảng
tôi mưa hạ nát nhầu
(Xin Em)
Vậy thì cái kết quả "không yêu" càng được củng cố thêm phải không Em ? Phải không người hỏi ? Và phải không tác giả?
Và đây nữa, chứng cứ tố cáo người hỏi vốn không chỉ mang trên mình gánh nặng tự ti mặc cảm không thôi mà còn hay đổ thừa nữa :
sao em không cho tôi
một lần thôi cơ hội
gặp lần nào cũng vội
đâu đã nói gì đâu ?
Bốn câu thơ chất chứa sự lúng túng qua những từ, những âm lặp lại : Tôi, thôi, Hội, vội, Nói và hai từ Lần, hai từ Đâu? Thanh minh hay là chống chế vậy nhỉ ? Có lẽ ở đây có cả hai bởi người viết đồ rằng đã nhiều rất nhiều lần người hỏi đã nói ít nhất là nói một mình... Chả phải "gặp lần nào cũng vội" cũng chẳng phải do không có "cơ hội"...Để giờ đây tự mình hỏi mình, tự mình nói với mình "đâu đã nói gì đâu?" Nói gì là nói gì đây? Người viết tin rằng nếu như không có câu thanh minh kiểu như tự hai bàn tay nói với nhau này thì rất nhiều người trong đó có người viết đã tin rằng người mà "Bảng lảng sương thu" ấy quả thật đã có "trái tim vô cảm".
Em vẫn chưa trả lời! Cuộc độc thoại của Lãng Tử tự ti mặc cảm vẫn chưa dừng lại:
như trầm giữa rừng sâu
chờ tay em bóc vỏ
Một khổ kết bất ngờ, ở đó người hỏi đã thoát xác để trở thành một Trang Nam Tử kiêu ngạo tự nhận mình "Như trầm giữa rừng sâu". Trầm dẫu đang nằm trong cội rễ ven rừng, hay trong nương rẫy, vườn tược nhà ai cũng cần phải có duyên, có lộc mới gặp được, huống gì nằm giữa "rừng sâu" mà mong "Chờ tay em bóc vỏ"...
Ôi! có lẽ mơ vẫn mãi chỉ là mơ thôi! Bởi cho tới câu kết, đại từ nhân xưng Anh vẫn chưa lộ diện thì thử hỏi lời trách Em có "trái tim vô cảm" Hay lần "gặp nào cũng vội" để anh không có cơ hội "Nói gì đâu" đã gửi đi đúng địa chỉ chưa? Chứ nói gì đến một ngày nào đó khối Kỳ Nam nằm lẩn khuất đâu đó giữa rừng sâu có khi còn trong cội già mục ruỗng sẽ phát lộ bởi tay "em bóc vỏ".
Thôi, có lẽ những gì tác giả đã viết trong một lần trước Xin Em nó đã vận vào mình rồi! Tác giả có nhớ mình đã viết gì không ? Để người viết nhắc lại giùm nhé:
một giao mùa đã cũ
tình cờ mình biết nhau
**
không chung một nhịp cầu
mà mơ hoang mây trắng
chạy trời không khỏi nắng
đêm rót họa vào thân
**
rất xa mà rất gần
huyễn mình trong ma mị
thôi - chấp gì em nhỉ
cứ kệ tôi trộm yêu
(Xin Em- Hải Minh)
Đó ! Bây giờ thì có lẽ không yêu mà cánh hoa ban chiều Em bói ... Anh dẫu có Xin Em Đấy thêm bao nhiêu lần nữa thì khối "trầm giữa rừng sâu" ơi! Cứ việc "Trộm yêu" đi ! Chẳng ai chấp trách gì người yêu trộm mình đâu, dẫu cho cô ấy có biết rõ mười mươi đi nữa ! Phụ nữ Á Đông mà, chả nhẽ "Cọc đi tìm trâu"?!
Nhưng chắc chắn Em của Anh tin, người viết tin, và sẽ có rất nhiều bạn đọc tin ở câu kết này :
cả khi ngừng hơi thở
vẫn một lời - yêu em !
Và mong rằng "trai Xứ Đoài không nói hai nhời !"
Cùng khui, cùng uống cạn Xin Em Đấy với tác giả, với bạn đọc. Tới đây, người viết đã viết ra hương vị ngọt, nồng, cay cùng một chút thơm và xin giữ lại chút dư vị đắng nếu có...
Người viết muốn mượn một khúc thơ rất thật, rất thơ, nặng tình của tác giả Hải Minh có lẽ cũng dành tặng cho người phụ nữ có tên Em trong Xin Em Đấy, thay cho lời kết của mình :
người yêu ơi bao bài thơ tôi viết
để tặng em - gọi về thuở ban đầu
dù gặp muộn vẫn nồng nàn tinh khiết
thơ xếp dầy - đâu có gửi được đâu ?
(Cho Người Ở Lại- Hải Minh)