CÁT
Trần Hoài Thắm
Bãi cát trong chiều tà im ắng
Dấu chân ta sao cứ ngập ngừng
Những hạt cát tinh khôi trong trắng
Tủi hờn chi nhấp nháy rưng rưng.
Trách cửa sông sao nỡ bất công
Lở bên này, bên kia đầy đặn
Mùa hứng gió, rồi mùa hứng nắng
Lạnh tột cùng, nóng rát bỏng chân.
Khi tràn trề thuê thỏa ái ân
Là khi sóng ngập tràn bờ cát
Dù nước kia muôn đời mặn chát
Dấu ngọt ngào dưới tận lòng sâu.
Mùa nắng khô, khát cháy, u sầu
Cát thèm chút vỗ về của sóng
Sao biển vẫn bốn bề im lặng
Chỉ rì rào tiếng vọng ngàn xa.
Ai bảo bờ cát trắng kiêu sa
Hờn với gió, lạnh lùng với đá
Hồng hoang xưa mịt mùng biển cả
Cát phơi mình nắng gió trần gian...