CHÔNG CHÊNH
Có một ngày em như tỉnh cơn mơ
Thôi giận vu vơ nhớ thương da diết
Sau cơn mơ có một lần em biết
Anh chẳng bao giờ nhớ đến em đâu
Ảo ảnh một thời mình là của nhau
Năm tháng bình yên buồn đau chia sẻ
Nếu anh biết chúng mình không còn trẻ
Đừng để em buồn nước mắt chảy vào đêm
Thôi cứ yên lòng bằng khoảng trống lặng im
Những việc không tên mịt mù trong bóng tối
Thôi anh cứ hồn nhiên nói dối
Em quên rồi em là kẻ đến sau
Vẫn biết vui buồn chẳng ở được lâu
Rồi tất cả sẽ lặng câm như đất
Vẫn cứ biết chẳng còn gì để mất́
Lại thương mình lẩn thẩn với trang thơ