ĐÁ CHÔNG
Nguyễn Quang Hảo
Tự bao giờ
Đá dựng thành chông?
Ba ngọn núi vươn cao
Dựng lên ngàn thước.
Uốn cong sông Đà
Cánh cung thần căng dây
Mũi tên nằm trong tầm ngắm
Nước non ngàn dặm
Để mãi "Đoài phương tĩnh nhất khu"
Vẫn tự ngàn xưa
Mây trắng vờn bay đỉnh núi
Mây trắng bồng bềnh
Rừng cây bờ suối
Trải dài ngút ngát trời quê
Xứ Đoài
Ai đi xa vẫn cứ nhớ về!