HÃY LÊN XỨ LẠNG...
Chị Nguyễn Thị Bằng - ủy viên thường trực CLB thơ Việt Nam - nguyên là một người lính. Chồng chị hy sinh rạng sáng 17 tháng 2 năm 1979 ngay trước mắt chị. Chị cướp được xác anh đem chôn ngay tại chiến địa, để rồi 4 năm sau, khi đã giải ngũ, chị lại một mình lên tận biên cương đưa anh về Hà Nội. Bài thơ sau đây của chị cho ta hay một góc nhìn mới về vấn đề vợ liệt sỹ, góc nhìn của chính chị em vợ liệt sỹ.
NGUYỄN THỊ BẰNG
Một thời non nước bão giông,
Anh đi - nửa cái giường không gió lùa...
Em như gái bị bỏ bùa
Cứ ngơ ngẩn trước cổng chùa cầu mong!
Một đêm... gái đã có chồng,
Vạn đêm sống với cõi lòng xót xa:
Trái ngang... Ôi! Phận đàn bà
Chính chuyên son sắt mới là thủy chung?
Hãy lên xứ Lạng mà trông
Nàng Tô Thị đợi được chồng nữa đâu?
Cô đơn đá núi còn đau
Mà người vẫn hát những câu dối lòng?
"Vọng phu" hai tiếng hãi hùng
Trong em cả một mùa đông chưa tàn.