KHÉP CỬA TRÁI TIM
Nguyễn Phương Anh
Em trở về khép cửa trái tim thôi
Tự vá víu trái tim đã bao ngày vẫn còn nhức nhối
Em đã hiểu: Chỉ một lần lạc lối
Nẻo quay về sẽ chẳng thể bình yên
Em trở về cất nỗi nhớ triền miên
Giấu xa xót vào trong lòng thật kỹ
Bởi vì anh.. vẫn trong từng suy nghĩ
Ngày qua ngày vẫn chẳng thể nguôi ngoai
Em nuốt vào tất cả giọt sương mai
Trên khoé mắt đã bao ngày hoen lệ
Dẫu biết là… để quên… là không thể
Sao dễ dàng buông bỏ để xa nhau
Em tự mình lại hàn gắn nỗi đau
Tự ve vuốt vết thương còn rướm máu
Và nhủ lòng… hãy tự mình nương náu
Khi dừng chân…khép cửa trái tim mình…!