LÀNG
Đặng Đặng
Mẹ kể rằng nơi mẹ đẻ ra tôi,
Được Sơn Thánh đặt tên và che chở.
Ngày nước lụt dâng ngang đồi Gốc Khế,
Đôi rắn thần về giữ mái đình cong…
Tuổi thơ tôi mơn mởn lúa trên đồng,
Chim ríu rít trong làng ngoài ruộng.
Con sông quê chở đầy mơ mộng,
Dòng sữa lành nâng bổng ước mơ tôi…
Tôi lớn lên đi cuối đất cùng trời,
Lòng vẫn nhớ những mảnh sành Gốc Khế,
Những mảnh sành cứ thầm thì mãi kể
Chuyện ngàn năm làng nước ông bà.
Mỗi ngôi làng trên Tổ Quốc tôi qua,
Đều bóng dáng ít nhiều quê mẹ.
Những bà mẹ như mẹ tôi mãi kể
Chuyện làng mình những lam lũ xa xăm…
Tôi biết rằng Đất nước mấy ngàn năm
Được làm thành từ bờ tre ruộng lúa,
Những cánh cò bay từ cửa phủ
Ra cánh đồng trong trầm bổng lời ru…
Nòng súng tôi khạc lửa xuống giặc thù
Có sức mạnh đôi rắn thần quê mẹ,
Có tiếng thầm thì những mảnh sành Gốc Khế.
Quân xâm lăng bàng hoàng, sao hiểu sức trai tôi.