MẢNH TRỜI RIÊNG
Vũ Trịnh
Dẫu đi khắp cùng trời cuối đất
Tôi vẫn là tôi của xứ Đoài
Cứ tìm em phía bụi mờ cổ tích
Phía cánh cò chao vợi nắng ca dao.
Dẫu lăn lóc giữa cuộc đời hư thực
Tôi vẫn là tôi của xứ Đoài
Vẫn tìm em suốt nẻo đường thị xã
Ôm nỗi niềm muối mặn gừng cay.
Dù thời gian vật đổi sao thay
Tôi vẫn là tôi chẳng thể nào khác được
Vẫn yêu em như những ngày xa trước
Mặc cuộc đời đầy danh lợi bon chen.
Anh với em vẫn chỉ là hai nửa
Sao chẳng xích gần nhau cho mắt ướt môi cười
Em dáng quê hương, em hình xứ sở
Xứ êm đềm chuốc rượu tứ thơ tôi!
2003