MẬT ĐẮNG
Quách Lan Anh
Anh đã buông em ra
Đuổi em khỏi đời anh
Giờ sao còn trông ngóng!
Cuộc đời quá rộng
Quay một bước là biển trời lồng lộng...
Ngay cả trong giấc mộng
Không nghĩ có ngày nhớ về nhau mà hoài vọng
Nhói buốt lòng nước mắt chẳng chảy xuôi.
Nỗi nhớ nào làm nhói buốt tim côi
Đêm hoang lạnh vùi mặt vào kí ức xưa nức nở
Tiếng gió lùa bên ngoài khung cửa nhỏ
Ngỡ chiêm bao hình bóng ấy lại về!
Đêm lạnh tái tê
Anh từng nói...anh luôn đợi em về sau vấp ngã
Sao bây giờ để mình em giữa biển người xa lạ
Chỉ được phép bước đi...không được ngoái nhìn!
Cám dỗ đời thường vẫn thử thách niềm tin
Em bé nhỏ dại khờ và yếu mềm như cỏ
Chẳng hứa đâu nếu một ngày em sẽ...
Em chẳng là em....
Tí tách mưa đêm...
Ngày xưa ấy sẽ không bao giờ trở lại
Cũng đành xa mãi
Kí ức ngọt ngào giờ trở thành mật đắng trong nhau!