MIÊN MAN
Công Nhuệ
Ta cách
Ngày xưa
Khoảng trời
Nhung nhớ
Bao nhiêu
Dang dở
Xa dần
Tầm tay
Bao nhiêu
Giập vỡ
Chưa hề
Nguôi ngoai ...
Ta cách
ngày ma
Một bờ
Khao khát
Rồi ra tất bật
Rồi ra rối bời ...
Bốn bề đố kỵ
Bao giờ thảnh thơi...?
Miên man
Cõi người
Đâu là cực lạc?
Cho hồn mênh mông
Và
Về nơi ấy
Có còn thơ không?