NẮNG GIỜN QUA PHỐ CŨ
Sáu Miệt Vườn
Gỡ vết bùn khô ruộng cạn
Ta phong sương rũ áo sờn
Ngang qua chợ đời mặc cả
Màng chi cho lắm thiệt hơn
***
Mặc sông biển buồn vết rạn
Phố nghiêng một chuỗi nắng nhờn
Ma nơ canh già hơn năm cũ
Lạnh lùng chi chút phấn son
***
Thấy em nụ cười con gái
Tuổi nào tay chạm chiều hôm
Nhớ Mẹ già xưa bươn chải
Gió sương bạc áo nâu sồng
***
Ta về nơi ta vất vả
Mặc cho phố đựng phồn hoa
Ta về nơi xanh cây lá
Ngàn xưa nguyên thủy là nhà.