NGƯỢC CHIỀU
Trần Chuyên
Ta dằn dỗi với biển khơi
Có chăng cũng chỉ có trời đất thương
Đi tìm một góc vô thường
Nổi chìm chi mãi để vương khối sầu
Sóng kia còn chỗ nông sâu
Bạc lòng chưa nói hết câu ân tình
Cứ dào dạt, cứ phiêu linh
Sớm nay biển chỉ một mình đấy sao
Đại dương ! Tim ở chỗ nào ?
Càng mênh mông lắm, càng chao chát nhiều
Tiếng gà thức dậy bờ yêu
Vết chân côi vẽ muôn điều đắm say
Tàu đi rạch những đường cày
Cánh đồng tôm cá trả vay muôn đời
Ta cùng thức với trùng khơi
Xem trong chát mặn có hời hợt chăng
Đôi khi sóng dậy đất bằng
Bởi dồn nén để cuốn phăng nổi chìm...
Ta buồn sao biển lặng im
Dấu chân vẫn mải mê tìm dấu chân...
Giận hờn mà vẫn mãi gần
Qua đông vượt hạ về xuân lọ là
Thả hồn neo khúc dân ca...